Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 126
Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:08
Thẩm Việt cũng chẳng thèm đôi co, bảo Thẩm Chí An lấy giấy bút ra, viết xong rồi lăn tay.
Ký xong giấy sinh tử, Lý Chén Bể định xắn tay áo lên, nhưng cánh tay lại cứng đờ không sao cử động được. Từng lỗ chân lông như có luồng điện chạy qua, tê dại đến khó chịu.
Hắn đã nhận ra sự bất thường của cơ thể mình, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn.
Mọi người vẫn đang hò hét ầm ĩ, thúc giục Lý Chén Bể mau mau xông lên, cơ hội nhặt được vợ người ta đến rồi.
Lý Chén Bể nghiến răng, dậm chân lấy đà rồi lao tới, tung một cú đ.ấ.m thẳng vào bụng Thẩm Việt. Nào ngờ, cú đ.ấ.m của hắn lại nhẹ hều như đ.ấ.m vào bịch bông. Rõ ràng đã trúng đích, nhưng hắn lại chẳng thể nào dùng nổi một chút sức lực nào. Càng cố gồng sức, cảm giác tê dại như kim châm lại càng trở nên dữ dội.
Thẩm Việt lúc ở trong quân đội, thế tấn vững như bàn thạch. Anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đỡ đòn, không ngờ Lý Chén Bể lại ra đòn yếu ớt như trẻ con chơi đồ hàng, chẳng khác nào đang đùa giỡn.
Anh nghi ngờ liếc nhìn Lâm Hiểu Thuần. Cô chỉ khẽ nhếch môi, dáng vẻ bình thản, ung dung.
Lý Chén Bể vẫn đang cố gắng gồng sức, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Tiếng hò hét bên tai không ngớt, đám đông còn có vẻ kích động hơn cả người trong cuộc. Thậm chí có người đã bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8, 7... 1! “
Tiếng đếm ngược kết thúc, Lý Chén Bể vẫn đang loay hoay, Thẩm Việt chỉ cần trở tay đẩy nhẹ một cái, Lý Chén Bể đã ngã sõng soài trên đất.
Tiếng ồn ào bỗng dưng im bặt. Ai nấy đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt.
Vô lý, chuyện này thật quá vô lý.
Mấy người bạn lúc trước khuyên can Thẩm Việt cũng vội vàng chạy tới hỏi han xem anh có sao không. Nhưng khi nhìn thấy Lý Chén Bể đang nằm rên hừ hừ dưới đất, họ lại cảm thấy câu hỏi của mình thật thừa thãi.
Triệu Đại Quân thấy tình thế này cũng ngớ người ra.
Cái tên ma ốm bệnh tật trong lời đồn đâu rồi??
Hắn không khỏi trừng mắt nhìn Lý Chén Bể mấy cái. Lý Chén Bể ngã chỏng vó trên đất, lắc lắc đầu, vẫn chưa hiểu tại sao mình lại thua một cách chóng vánh như vậy.
Khóe môi Lâm Hiểu Thuần treo một nụ cười mỉa mai, cô lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Triệu, phiền ngài rồi. “
Tay Triệu Đại Quân run lên. Bảo hắn ra tay, hắn thật sự không dám.
Dù gì hắn cũng là chủ nhiệm, không những không đứng ra dàn xếp mà còn đi đầu gây rối trong tang lễ của dân làng, nói ra thật mất mặt.
Hắn ấp úng: “Cái đó... chuyện này không hay lắm đâu! Việc tàn nhẫn như vậy tôi không làm được. “
“Ồ, bây giờ chủ nhiệm Triệu mới biết thế nào là tàn nhẫn à? “ Lâm Hiểu Thuần liếc xéo hắn, “Lúc nãy chính chủ nhiệm Triệu còn bắt tôi phải rời khỏi trấn Thanh Sơn cơ mà! “
Triệu Đại Quân vội xua tay: “Đùa thôi, không thể tính là thật được. “
Lâm Hiểu Thuần nhếch môi cười khẩy: “Ồ, vậy hóa ra lời của chủ nhiệm Triệu đây chỉ như đánh rắm thôi à! “
Mặt Triệu Đại Quân đen sì, còn những người khác thì phá lên cười ha hả.
Lý Chén Bể định nhân cơ hội chuồn đi, nhưng bị Thẩm Việt đá một cước ngã dúi dụi trở lại. Hắn quỳ rạp trên đất, liên tục cầu xin: “Chủ nhiệm Triệu, cứu tôi với. “
Chủ nhiệm Triệu bây giờ chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, hơi đâu mà lo cho sống c.h.ế.t của hắn.
Triệu Đại Quân trừng mắt: “Lý Chén Bể, cậu nhận thua đi, tự mình nghĩ cách phế tay đi rồi tôi cho người đưa cậu ra khỏi trấn. “
Lý Chén Bể mặt mày hoảng sợ, van xin: “Không, tôi không muốn đi. Sau này tôi không dám gây sự nữa đâu, tôi thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt nữa. “
“Anh thề? Lời thề của anh đáng giá bao nhiêu tiền? “ Lâm Hiểu Thuần khoanh tay trước ngực, hất cằm lên, kiêu hãnh như một nàng công chúa. Cô trầm giọng: “Nếu chủ nhiệm Triệu nhát gan sợ phiền phức, vậy thì để tôi tự ra tay. “
Nói rồi, cô thản nhiên nhặt một viên gạch gần đó, giơ lên huơ huơ trước mặt Lý Chén Bể.
Lý Chén Bể sợ đến mức lùi lại hai bước, muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, đành phải cố gắng giấu hai tay ra sau lưng.
Đám đông hóng chuyện cũng vươn dài cổ, ngồi chờ xem Lâm Hiểu Thuần có đập thật không. Ai thắng ai thua với họ không quan trọng, quan trọng là lại có thêm chuyện để bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Thẩm Chí An lúc này mới hoàn hồn, nhận ra cô em dâu này đã sớm tính toán mọi chuyện. Chỉ là, cô đã làm thế nào? Sự tò mò của anh về Lâm Hiểu Thuần lại tăng thêm vài phần.
Lục Hằng Viễn lúc nãy bận giúp Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu giao lưu với đám trẻ, vô tình bỏ lỡ màn kịch hay, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Lúc anh chú ý trở lại, chỉ thấy Thẩm Việt đã nhận lấy viên gạch từ tay Lâm Hiểu Thuần, ôn tồn nói: “Để anh, đừng làm bẩn tay em. “""
""Cảnh tượng m.á.u me thế này quả thật không hợp với một cô gái dịu dàng, cứ để cô ấy đứng nhìn là được rồi.
Thẩm Việt nghĩ rồi ném viên gạch trả về chỗ cũ.
Ngay khi Lý Chén Bể vừa thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Việt đã chớp nhoáng túm lấy tay gã, dứt khoát bẻ quặt ra sau lưng, vặn thành một góc khó tin.
Mọi người chỉ kịp nghe tiếng “rắc” chói tai của xương gãy, rồi đồng loạt kinh hãi thốt lên. Dường như không ai ngờ Thẩm Việt lại ra tay tàn nhẫn đến vậy, tất cả đều bất giác im bặt.