Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 2

Cập nhật lúc: 04/09/2025 09:58

Trời xuân vẫn còn se lạnh, chiếc áo bông hoa nửa cũ ướt sũng dính chặt vào người khiến cô run lên, hắt xì liên tục. Cả người, trừ khuôn mặt may mắn được nguyên chủ che chắn, không có chỗ nào là không đau nhức.

Nhưng “Lâm Hiểu Thuần” này đã không còn là Lâm Hiểu Thuần kia nữa. Cô là một kẻ xui xẻo nhưng vô cùng kiên cường.

Đối với một người có thể chất hút vận rủi như cô mà nói, có thể xuyên không và sống sót đã là một loại may mắn rồi.

Theo như tình tiết truyện, hôm nay chính là ngày cưới của nam nữ chính. Cô sẽ không dại dột như nguyên chủ, chạy đến phá đám hôn lễ của nam chính Triệu Đình Xuyên. Triệu Đình Xuyên là kiểu tổng tài bá đạo phiên bản nông thôn, còn nữ chính Tô Nhược Tuyết là một thanh niên trí thức hạ phóng được số phận ưu ái. Cô không ngốc đến mức tự đi tìm đường chết.

Bóng dáng mẹ con Thẩm Việt và hai đứa trẻ đã khuất xa. Cô phải nhanh chóng đuổi tới trạm xá. Cứu người như cứu hỏa!

Con đường đất lầy lội, gồ ghề vô cùng khó đi, nhưng bước chân cô lại rất kiên định.

Vì đi quá vội, cô bất cẩn vấp ngã sõng soài. Lòng bàn tay bị trầy xước, rướm máu, hiện ra một hoa văn có hình thù kỳ lạ. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có thời gian để bận tâm. Ngay khi cô định đứng dậy, cô phát hiện bên chân mình có một đồng tiền giấy.

Ủa, chẳng lẽ sắp đổi vận rồi sao?""

""Len lén nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô mới hồi hộp nhặt tờ tiền lên, tim đập chân run. Ai dè bên dưới còn có một tờ hai đồng, một tờ năm đồng và cả một tờ “đại đoàn kết “ mười đồng nữa.

Lâm Hiểu Thuần sững sờ, cảm giác thật không thể tin nổi. Trước kia, cứ hễ ra đường là y như rằng mất tiền, đến nỗi lần nào cũng phải chắt bóp, giành giật mua đồ giảm giá. Thế mà hôm nay, vận đổi sao dời thế nào lại nhặt được tiền!

Mười tám đồng gọn gàng trong túi áo, sao cô cứ cảm thấy chuyện này ảo diệu như một giấc mơ vậy?

Vào cuối những năm 70, một đồng có thể mua được một cân thịt heo, bảy tám cân gạo, hơn hai chục quả trứng gà, hoặc cả chục cân cải trắng.

Phải biết rằng, sau lần nguyên chủ hãm hại Tô Nhược Tuyết không thành, lại còn lên nhầm giường Thẩm Việt, cô nàng xui xẻo đó sống ở nhà họ Thẩm đến tờ năm đồng cũng hiếm khi được thấy.

Đang lúc lòng vui như mở cờ vì nhặt được món tiền kếch xù, từ xa đã vọng tới tiếng máy cày “lọc cọc “ và tiếng kèn xô na inh ỏi. Con đường đất vốn chật hẹp bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Trái đất tròn thật, ai ngờ lại đụng phải đám cưới của Triệu Đình Xuyên và Tô Nhược Tuyết.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Lâm Hiểu Thuần định lơ đi cũng không xong. Hai bên đường là ruộng lúa, cô vừa định nép vào nhường đường thì chiếc máy cày được trang trí hoa đỏ rực rỡ đã dừng lại ngay trước mặt.

Tiếng kèn xô na cũng im bặt. Đoàn người đi đón dâu mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm, như thể gặp phải đại địch.

Triệu Đình Xuyên, trong bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, đứng trên thùng máy cày, đôi môi mỏng mím chặt. Gương mặt góc cạnh của anh ta lập tức sa sầm khi trông thấy cô.

Lâm Hiểu Thuần thầm cảm thán, Triệu Đình Xuyên quả nhiên là con cưng của tác giả. Dù cho “chiến mã “ là máy cày thì cũng chẳng hề làm lu mờ đi khí chất ngời ngời, phong thái hơn người của nam chính.

Nhìn sang Tô Nhược Tuyết, gương mặt trang điểm phớt hồng, xinh xắn đáng yêu, mái tóc búi đơn giản, đội một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ thịnh hành thời bấy giờ, khoác chiếc áo lụa đỏ thắm. Vẻ đẹp trong trẻo, thanh tao của cô ta còn có phần kiều diễm hơn cả nữ chính trong tưởng tượng của cô.

Chỉ có điều, Tô Nhược Tuyết lại nhìn cô đầy cảnh giác: “Lâm Hiểu Thuần, cô lại định giở trò gì nữa? Chẳng lẽ cô thật sự muốn phá đám cưới của tôi và anh Đình Xuyên à? “

Lâm Hiểu Thuần thầm bực bội, cô đã làm gì đâu cơ chứ? Coi cô là yêu ma quỷ quái gì vậy? Ấn tượng về Tô Nhược Tuyết lập tức tụt dốc không phanh, cô lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ đi ngang qua thôi. “

Triệu Đình Xuyên chẳng nói chẳng rằng, kéo Tô Nhược Tuyết ra sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Dẹp cái vẻ mặt mèo khóc chuột của cô đi. Người tôi yêu từ trước đến nay chỉ có Như Tuyết, cô bỏ cuộc đi! “

Lâm Hiểu Thuần cạn lời, vạch đen đầy đầu, cô lùi mấy bước sang mép ruộng lúa mạch để tránh đường, nghiêm túc tuyên bố: “Tôi bỏ cuộc thật mà, không làm lỡ giờ lành của hai người đâu. Hai người mau biến khỏi mắt tôi đi, đừng làm lỡ việc của tôi. “

Biến mất?

Tô Nhược Tuyết và Triệu Đình Xuyên nhìn nhau, thì thầm to nhỏ: “Cô ta không giở trò gì nữa đấy chứ? “

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.