Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 227
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:03
Nhưng cả hai vừa bước đến cửa, đã nghe giọng Từ Văn Tĩnh vang lên, mang theo vẻ áy náy chân thành: “Thật ngại quá Nhược Tuyết ơi, phòng trong không còn nhiều chỗ, phiền cậu và bạn ngồi tạm ở ngoài sảnh được không? “
""Mặt mo của Tô Nhược Tuyết coi như đã vứt đi, rơi lả tả trên đất, mặc cho đám người hóng chuyện giẫm đạp tan tành. Chu Tiểu Hồng cũng chẳng khá hơn, mặt mũi đã dính chặt xuống đất, có muốn nhặt lên cũng không nổi.
Nhìn bộ dạng thảm hại của hai người họ, Lâm Hiểu Thuần bất giác nhớ lại tình cảnh của mình trong nguyên tác. Khi đó, cũng chính cô đã phải vứt bỏ hết lòng tự trọng, cầu xin Tô Nhược Tuyết chỉ để tìm lại con mình, để rồi phẩm giá bị người ta chà đạp không thương tiếc.
Đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền.
Tuy sau khi xuyên sách, rất nhiều tình tiết đã xoay quanh cô mà thay đổi, nhưng nhìn chung vẫn không thoát khỏi cái bóng của câu chuyện gốc.
Cuối cùng, Tô Nhược Tuyết và Chu Tiểu Hồng bị giữ lại bên ngoài phòng tiệc. Ngồi trong phòng, Lâm Hiểu Thuần vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét của Chu Tiểu Hồng, còn sau đó họ có được ở lại hay không thì cô không để tâm nữa.
Bởi lẽ, cô đã bị một nhóm các chị em nhiệt tình vây quanh, tíu tít hỏi han đủ chuyện.
Lâm Hiểu Thuần tạm thời chưa tiết lộ mình là người sáng lập thương hiệu “Xuân Hiểu”. Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, lỡ như có gì sơ suất trước kỳ thi đại học, tương lai của cô sẽ tan thành mây khói chỉ trong một sớm một chiều. Dù sao ở cái thời buổi này, hai chữ “đầu cơ trục lợi” vẫn là một chuyện khá nhạy cảm, phải hết sức cẩn thận. Ai dám chắc trong số những người này không có kẻ xấu bụng chứ?
Cô khéo léo trả lời từng câu hỏi, tuyệt nhiên không để lộ nửa lời về thân phận người sáng lập. Cô cũng hứa sẽ tặng họ một ít hàng dùng thử. Đây chính là cách quảng bá truyền thống nhất, nhưng lại mang đến hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.
Tiệc đầy tháng kết thúc, trông cô có vẻ thấm mệt, nhưng thực chất lại là người thu hoạch được nhiều nhất. Mối quan hệ không phải lúc nào cũng có thể dùng tiền để mua được.
Lúc ra về, cô không thấy Tô Nhược Tuyết và Chu Tiểu Hồng ở đại sảnh, chẳng biết hai người họ đã đi ngay lúc đó hay bỏ về giữa chừng. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng, cô vui vẻ khoác tay cô cả Lâm Huệ Phân ra về.
Trên đường đi, bà Lâm Huệ Phân cười tít cả mắt.
“Hiểu Thuần này, hôm nay mấy bà bạn của cô cứ tấm tắc khen mãi làn da của cô dạo này đẹp lên trông thấy, nhất là mấy nếp nhăn mờ đi hẳn.”
Lâm Hiểu Thuần nhìn gương mặt cô mình, nghiêm túc giải thích: “Tất nhiên rồi ạ, bộ con đưa cho cô cả là dòng chuyên đặc trị nếp nhăn và chống lão hóa, có khác một chút so với loại của tụi con gái trẻ tụi con dùng.”
Bà Lâm Huệ Phân ngạc nhiên: “Còn có nhiều loại tỉ mỉ như vậy sao?”
“Dạ đúng rồi đó ạ.” Lâm Hiểu Thuần cong cong đuôi mắt, ánh lên vẻ tự tin.
Bà Lâm Huệ Phân đột nhiên nắm lấy tay cô, hỏi: “Hiểu Thuần, con nói thật cho cô biết, rốt cuộc con làm ra mấy thứ mỹ phẩm này bằng cách nào vậy?”
Lâm Hiểu Thuần hơi sững lại, rồi mỉm cười đáp: “Cô cả yên tâm, đợi con thi đại học xong sẽ kể cho cô nghe. Đến lúc đó con còn cần cô và dượng cả giúp đỡ nhiều đó nha!”
“Thôi được rồi, con tự biết chừng mực là tốt. Nhưng mà đám bạn già của cô đang ngóng mua lắm đấy, con xem có cách nào lo thêm được không?”
Bà Lâm Huệ Phân cảm nhận được cháu gái mình có rất nhiều bí mật, nhưng con bé đã hứa sẽ nói sau kỳ thi, chứng tỏ nó vẫn rất tin tưởng người cô này. Dù sao thì một sản phẩm tốt đến như vậy, nếu để nhiều người biết được nguồn gốc, chắc chắn sẽ gây ra một trận xôn xao không nhỏ. Chỉ cần nhìn những ánh mắt ghen tị mà đám bạn già dành cho mình hôm nay là đủ để chứng minh thực lực của “Xuân Hiểu”.
Lâm Hiểu Thuần ngẫm nghĩ một lát: “Cô cả bảo các cô cứ yên tâm, ngày mai con sẽ mang qua cho cô mấy bộ nữa. Nhưng mấy bộ này không thể tặng miễn phí được, vẫn phải tính tiền ạ.”
Cô còn chưa nói dứt lời, bà Lâm Huệ Phân đã cắt ngang: “Chuyện đó không thành vấn đề, các bà ấy nói dù có đắt hơn giá ngoài thị trường cũng muốn mua.”
“Cũng không đến mức đó đâu ạ, cứ bán theo giá thị trường thôi. Đến lúc đó con tặng kèm thêm cho các cô ấy một ít mặt nạ dùng thử, đảm bảo các cô ấy sẽ không chê cô cả được câu nào đâu.” Lâm Hiểu Thuần nhanh chóng vạch ra kế hoạch trong đầu.
Bà Lâm Huệ Phân vờ giận dỗi: “Hừ, ai cũng có quà mà sao cô cả lại không có, cô cả giận thật đó nha!”
“Có mà có mà, cô cả về xem dưới bàn trà có bất ngờ không nhé?” Lâm Hiểu Thuần có thể quên bất cứ ai chứ sao quên được cô cả của mình. Mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô.
Bà Lâm Huệ Phân bật cười: “Con bé ngốc này, cô trêu con thôi. Cô đâu phải người tính toán chi li mấy chuyện nhỏ nhặt đó, chỉ cần con sống tốt là hơn hết mọi thứ rồi.”
Lâm Hiểu Thuần đương nhiên biết cô mình không giận thật. Cô cả luôn quan tâm cô như một người mẹ, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết.
Về đến nhà, cô phân loại đồ cần tặng và đồ để bán, rồi nhờ Tiểu Ngô lái xe đi giao tận nhà cho từng người. Phải công nhận Tiểu Ngô đã giúp cô một vố lớn. Anh vốn là cánh tay phải đắc lực của cậu, giờ thì sắp thành trợ lý riêng của cô luôn rồi.
Bệnh tình của ông Tần Kiến Thiết đã khá hơn nhiều, tinh thần sảng khoái đến mức nhiều thanh niên còn không bì kịp. Thú vui lớn nhất của ông bây giờ là dạy dỗ Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu.
Ngay cả chú mèo ú na ú nần “Bính Tịch Tịch” cũng trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của cậu, bị ép phải giảm cân cấp tốc. Lý do chỉ có một: béo quá di chuyển bất tiện, sẽ không nhanh nhẹn trong việc bảo vệ cháu gái ngoại.
Thật lòng mà nói, ông Tần Kiến Thiết đã giúp Lâm Hiểu Thuần rất nhiều.
Lâm Hiểu Thuần ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không một phút ngơi nghỉ, nhưng cuộc sống lại vô cùng phong phú và ý nghĩa.
Hôm nay, như thường lệ, cô đến căn nhà số một để “nằm vùng” vào bốn giờ chiều thì gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp – Ngô Hà. Từ khi mang thai, Ngô Hà bị ốm nghén rất nặng, không tin tưởng ai nên đã hỏi địa chỉ của Phùng Hỉ để tìm đến tận nơi nhờ Lâm Hiểu Thuần xem giúp.
Đi cùng cô còn có một thiếu nữ trẻ hơn Ngô Hà khá nhiều. Cô gái này có thân hình khá mũm mĩm, trông chừng cũng phải trên tám mươi cân.