Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 234

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:03

Sau khi vấp phải vết xe đổ không đáng tin của Trần Chí Xa, cô ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả những thanh niên tài tuấn có tiền có thế trong huyện.

Người lái loại xe này sao có thể là người tầm thường được.

Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó sai sót.

Lâm Hiểu Thuần bước tới, chắn tầm mắt của Chu Tiểu Hồng, lạnh lùng nói: “Không hiểu tiếng người đúng không? Bảo cô cút chứ không phải bảo cô đứng đây mà phát xuân. “""

""Chu Tiểu Hồng lúc này mới sực nhận ra mình đã để lộ tâm tư quá rõ ràng, bèn lúng túng gằn giọng: “Cô đừng vội đắc ý! Sẽ có ngày cô phải hối hận vì từng câu từng chữ đã nói với tôi hôm nay.”

“Vậy thì tôi chống mắt lên xem.” Vừa nói, Lâm Hiểu Thuần vừa kín đáo rắc thứ bột thuốc không màu không mùi lên người Chu Tiểu Hồng, rồi nhếch môi cười khẩy: “Tôi đã nói rồi, tôi vốn khắc những kẻ không biết điều. Ai mới là người phải hối hận, còn chưa biết đâu.”

Mãi cho đến khi chiếc xe của Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt đã đi xa, Chu Tiểu Hồng vẫn không hề phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ đơn thuần cho rằng Lâm Hiểu Thuần đang cố tỏ ra mạnh miệng.

Mãi đến khi về nhà, cô ta mới bắt đầu cảm thấy cả người khó chịu. Toàn thân ngứa ngáy không một chỗ nào yên, gãi đến trầy da tróc vảy, thậm chí còn lên cơn sốt nhẹ.

Cô ta vội vã đi bệnh viện huyện suốt đêm nhưng lại chẳng tra ra được bệnh tật gì, cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ lỡ cả kỳ thi đại học.

Đương nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Quay trở lại hiện tại, Lâm Hiểu Thuần đang ôm Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu ngồi ở hàng ghế sau xe tải. Thấy Thẩm Việt đang lái xe về hướng huyện lị, cô vội hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Cô vẫn chưa kịp nói với anh chuyện nhà mới đang xây, nhà cũ căn bản không còn chỗ ở.

Thẩm Việt quay đầu lại nhìn cô một cái, giọng nói trầm ổn: “Về làng, đòi lại công bằng cho em.”

“Nhưng mà…” Lâm Hiểu Thuần rất muốn đòi lại công bằng, nhưng lại sợ không kịp thời gian.

Dường như nhìn thấu nỗi lo của cô, Thẩm Việt liền an ủi: “Đừng lo, chắc chắn sẽ quay lại huyện trước khi trời tối, không làm lỡ kỳ thi đại học của em đâu.”

Lâm Hiểu Thuần khẽ “Ồ” một tiếng, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô nhớ rõ mình chưa từng nói với anh chuyện thi đại học, vậy anh nghe được tin tức này từ đâu?

Sao anh lại có thể trở về đúng lúc như vậy?

Chuyện hôm nay đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho cô. Một khi đã xuyên vào cuốn sách này, cô không thể nào đứng ngoài cuộc được nữa.

Có lần đầu tiên gặp nạn, ắt sẽ có lần thứ hai.

Trong đầu cô rối như tơ vò, nhưng điều đó càng làm cô thêm kiên định với quyết tâm phải thi đỗ đại học, phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ trưa.

Nhìn thấy đồng hồ, cô đột nhiên nhớ ra chiếc đồng hồ mua cho Thẩm Việt vẫn chưa đưa cho anh.

Thẩm Việt vừa kiên nhẫn trả lời những câu hỏi không dứt của Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Hiểu Thuần đang thất thần qua kính chiếu hậu. Xe chạy được vài trăm mét, anh cho xe dừng lại trước cửa một tiệm cơm quốc doanh trong huyện.

Lâm Hiểu Thuần hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: “Không đi nữa ạ?”

“Đi chứ.” Ánh mắt Thẩm Việt vô cùng kiên định: “Nhưng phải lấp đầy bụng trước thì mới có sức đi trút giận.”

Lâm Hiểu Thuần vừa định nói mình không đói, nhưng khi bắt gặp ánh mắt khao khát của hai nhóc Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu, lòng cô lại mềm nhũn.

Thẩm Việt dắt hai đứa nhỏ tìm một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh, rồi nhìn tấm biển treo trước quầy và gọi mấy món mà bọn trẻ và Lâm Hiểu Thuần thích ăn.

Lâm Hiểu Thuần chợt cảm thấy Thẩm Việt dường như đã khác trước, trong ánh mắt anh có một cảm giác gì đó khó nói thành lời.

Thẩm Việt quen tay gắp thức ăn vào bát cho hai đứa trẻ, sau đó lại gắp những món Lâm Hiểu Thuần thích vào bát của cô.

Toàn bộ động tác của anh tự nhiên và liền mạch như nước chảy mây trôi.

Cuối cùng, Lâm Hiểu Thuần không nhịn được nữa, bèn lên tiếng hỏi trước: “Sao anh lại đột ngột trở về vậy?”

Thật ra cô còn muốn hỏi, sao anh lại về đúng lúc đến thế!

Thẩm Việt cũng không có ý định giấu giếm, anh kể lại mọi chuyện một cách tường tận: “Anh nhận được hai lá thư. Một lá từ mấy hôm trước, lá còn lại thì mới nhận được lúc sáng nay khi chuẩn bị lên đường. Nội dung hai lá thư tuy khác nhau, nhưng đều nói về những tin đồn thất thiệt đang lan truyền trong làng.”

Lâm Hiểu Thuần im lặng lắng nghe.

Thẩm Việt nói tiếp: “Một lá là của Tiểu Ngô viết cho anh, lá còn lại là thư nặc danh. Anh biết chuyện xong liền sắp xếp để Lý Chấn Nam xử lý. Nhưng em đừng hiểu lầm, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả. Anh chỉ muốn tóm được kẻ chủ mưu đứng sau để dập tắt những lời đồn nhảm này.”

Thú thật, Lâm Hiểu Thuần có chút ngỡ ngàng, cô hỏi tiếp: “Vậy sao anh biết chúng tôi đang ở trung tâm thương mại?”

Bàn tay to lớn với những ngón tay rõ ràng của Thẩm Việt bao lấy bàn tay nhỏ nhắn, mảnh khảnh của Lâm Hiểu Thuần, anh nói bằng giọng nghiêm túc: “Là do anh không tốt, mới để mẹ con em ngay cả một mái nhà yên ổn cũng không có.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.