Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 248

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:04

Lâm Huệ Huệ khinh khỉnh đảo mắt: “Lắm lời thế, đừng có làm mất thời gian ăn cơm của bọn này. Muốn uống thì uống cho nhanh, không uống thì biến đi cho nước nó trong.”

Nói không dùng đến từ “cút” đã là nể mặt lắm rồi.

Lâm Huệ Na xắn tay áo lên, gằn giọng: “Tao mới thấy lần đầu có đứa mời rượu mà vênh váo thế này đấy! Muốn ép bà đây ra tay phải không!”

Lâm Huệ Hân vội can: “Thôi nào, phải văn minh chứ. Cứ để tớ!” Vừa nói cô vừa bẻ khớp cổ chân rôm rốp.

Trịnh Ngọc Mai sợ hãi rụt người lại, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào Lâm Hiểu Thuần, đôi mắt đã hoe đỏ: “Em luôn coi anh Việt như anh trai ruột, coi chị dâu đây như chị dâu ruột của mình. Nhưng ly rượu này là anh Việt muốn em mời chị để tạ lỗi, chị không thể không nhận. Chỉ cần chị uống ly này, em xin tự phạt mười ly.”

À, đến cả Thẩm Việt cũng lôi ra làm bia đỡ đạn.

Trịnh Ngọc Quyên sợ Lâm Hiểu Thuần nhất thời xúc động, vội ghé tai thì thầm: “Cậu đừng có dại mà đồng ý.”

Lâm Hiểu Thuần chỉ đáp lại bằng một ánh mắt ý bảo cứ bình tĩnh.

Cô thừa biết mình phải làm gì tiếp theo. Nếu không cho Trịnh Ngọc Mai nếm chút “mật ngọt” này, ả ta sẽ không đời nào chịu bỏ cuộc.

Hơn nữa, mật ngọt ban đầu càng ngọt ngào bao nhiêu, thì vị đắng cay về sau sẽ càng thấm thía bấy nhiêu!

Lâm Hiểu Thuần vốn cao hơn Trịnh Ngọc Mai khá nhiều, cô cúi đầu, nhìn xuống với vẻ kẻ cả: “Không thành vấn đề, tôi uống trước.”

Nói rồi cô nhận lấy ly rượu từ tay Trịnh Ngọc Mai, đưa lên mũi ngửi qua một lượt. “Rượu quý của cậu, không thể lãng phí được đâu!”

Cô cứ tưởng Trịnh Ngọc Mai to gan lớn mật thế nào, không ngờ chỉ dám bỏ loại thuốc k.í.c.h d.ụ.c rẻ tiền, tác dụng chậm dùng cho gia súc vào rượu.

Lòng bàn tay phải của cô nóng lên. Chỉ trong một khoảnh khắc chưa đầy một giây, ly rượu đã được đánh tráo thành một ly nước lọc bình thường.

Để có thể sống tốt hơn ở thời đại này, cô đã biến tầng hai của tiệm thuốc đông y thành không gian trữ đồ, chứa một lượng lớn nước và thực phẩm. Nước và thức ăn trong không gian này luôn giữ được trạng thái ban đầu, ngay cả nhiệt độ cũng không thay đổi, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề hư hỏng.

Trịnh Ngọc Mai có chút phấn khích, giục giã: “Vậy chị dâu uống nhanh đi ạ!”

Lâm Hiểu Thuần nhướng mày, rồi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cô uống một hơi cạn sạch.

Trịnh Ngọc Quyên lo đến sốt vó, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Hiểu Thuần lắc đầu.

Cô thì làm sao có chuyện gì được, người có chuyện chỉ có thể là kẻ khác mà thôi.

Những người khác không hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng không khỏi cảm thấy bất an. Tuy nhiên, thấy sắc mặt Lâm Hiểu Thuần vẫn bình thường, không hề ửng đỏ, họ cũng tạm thời yên tâm phần nào.

Ánh mắt Trịnh Ngọc Mai ánh lên vẻ đắc ý, trong đầu đã tính toán đến bước tiếp theo của kế hoạch.

Thủ khoa tỉnh ư? Sinh viên đại học ư? Tất cả đều là đồ bỏ đi.

Ả không tin Thẩm Việt sẽ còn muốn một người đàn bà đã tàn hoa bại liễu.

Lâm Hiểu Thuần cũng không nhiều lời, dưới ánh nhìn của mọi người, cô tìm một cái bát lớn rồi rót đầy rượu cho Trịnh Ngọc Mai.

Cô nhếch môi: “Cũng đừng nói tôi bắt nạt cô. Không cần mười ly đâu, cứ dùng tạm cái bát này đi, uống hết là được.”

Trịnh Ngọc Mai trừng lớn mắt: “Cái này…”

Thật quá đáng! Tuy chỉ một bát, nhưng nó phải gấp mười lăm lần cái ly rượu ả vừa đưa.

Lâm Hiểu Thuần cười như không cười: “Chẳng lẽ cô còn muốn bậc trưởng bối như tôi phải mời rượu cô chắc?”

“Em không dám.” Trịnh Ngọc Mai cắn răng, nhấc cái bát không nhỏ hơn mặt mình là bao lên, trong lòng đắn đo.

Ả đã có âm mưu từ trước, còn Lâm Hiểu Thuần lại rót rượu ngay trước mắt mình, chắc chắn không thể giở trò được. Uống nhiều một chút cũng không sao, có bố ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.

Sau một hồi do dự, ả đành căng da đầu uống một hơi cạn sạch.

Nồng độ rượu không quá cao, nhưng uống một hơi mạnh như vậy cũng khiến ả choáng váng.

Kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu, Trịnh Ngọc Mai tự nhủ phải cố gắng chống cự cho đến khi Lâm Hiểu Thuần sập bẫy. Dù sao bây giờ cũng đã hơn năm giờ chiều, chẳng mấy chốc là tàn tiệc.

Những người ở xa đã bắt đầu chào tạm biệt, trong đó có ba cha con Thẩm Tam Cân. Họ dẫn theo Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn, nhân lúc bên cạnh Lâm Hiểu Thuần vắng người liền đến gần.

“Hiểu Thuần à, con thi đỗ đại học, học phí chắc tốn kém lắm. Ở nhà cũng chẳng giúp được gì nhiều cho con, ba vay được tám đồng này, con đừng chê ít nhé. Thẩm Việt nó ở đơn vị suốt, con ở nhà phải gánh vác nhiều rồi.”

Thẩm Tam Cân vừa nói vừa cúi đầu, so với những vị khách có m.á.u mặt trong bữa tiệc, ông thực sự cảm thấy mình quá nghèo hèn. Dù vậy, ông vẫn dúi vào tay Lâm Hiểu Thuần tám đồng tiền được góp lại từ những tờ một hào, hai hào, năm hào nhàu nhĩ.

Lâm Hiểu Thuần sững người, cô chưa bao giờ nghĩ Thẩm Tam Cân sẽ đi vay tiền để cho cô đóng học phí. Định thần lại, cô vội vàng trả tiền lại cho ông: “Ba không cần đâu ạ, nhà mình cũng đâu có dư dả gì. Học phí của con đủ rồi, mọi người đừng lo cho con.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.