Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 305
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:08
Lâm Hiểu Thuần thầm nghĩ, phen này hiểu lầm to rồi. Cô vội vàng nói với mấy cô bạn: “Báo cho các cậu một tin tốt đây, tớ không cần phải viết đơn xin bảo lưu kết quả nữa rồi. Tớ vẫn được đi học.”
Tô Tuyết Hàm ngắt lời: “Thế thì có gì mà tin tốt?”
Lâm Hiểu Thuần vội bịt miệng cô bạn lại: “Nghe tớ nói hết đã chứ! Thầy chủ nhiệm cho phép tớ thi vượt cấp để lấy bằng tốt nghiệp luôn rồi.”
Cả đám bạn trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lâm Hiểu Thuần nói tiếp, giọng đầy phấn khởi: “Chỉ cần tớ có thể đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi là có thể cầm chắc tấm bằng tốt nghiệp trong tay.”
“Thật sao?” Tô Tuyết Hàm kích động nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Thuần, “Thế thì tốt quá rồi còn gì?”
Lâm Hiểu Thuần cong cong đuôi mắt, cười rạng rỡ: “Là thật đó.”
Đôi mắt Vu Đan Đan gần như biến thành hình ngôi sao lấp lánh: “Chị họ, chị véo em một cái đi, đây có phải là sự thật không vậy?”
Lâm Hiểu Thuần vỗ nhẹ lên má Vu Đan Đan: “Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu thế này chị nỡ lòng nào véo chứ, để chị hôn một cái thì có, ha ha ha.”
Vu Đan Đan bị trêu đến mức hai má đỏ bừng.
Trịnh Ngọc Quyên bật cười: “Làm bọn tớ sợ hết hồn. Mọi người cứ đồn ầm lên là cậu từ phòng thầy chủ nhiệm bước ra mà mặt mày ủ rũ như cà tím bị dầm sương.”
Lâm Hiểu Thuần ngạc nhiên: “Đâu có đâu, tớ chỉ đang ngẩn người suy nghĩ thôi. Tớ không hiểu sao thầy Hồ lại đột nhiên đề nghị cho tớ thi vượt cấp với thầy chủ nhiệm.”
Từ Văn Tĩnh phân tích: “Theo tớ thấy, cậu đây là trúng số độc đắc rồi, không còn lời giải thích nào hợp lý hơn đâu.”
Nếu nói là trúng số độc đắc thì kể từ lúc xuyên vào sách đến giờ, vận may của Lâm Hiểu Thuần đúng là tới không ngừng. Vận khí tốt đến mức muốn cản cũng không được.
Mấy cô gái vừa cười vừa nói, ai nấy đều thật lòng vui mừng cho Lâm Hiểu Thuần.
Đúng lúc này, một quả bóng rổ từ đâu bay vụt tới, rồi lăn một cách trùng hợp đến ngay bên chân Vu Đan Đan.
Mặt cô bé “bụp” một tiếng, đỏ lựng lên.
Một nam sinh dáng vẻ sáng sủa, năng động chạy tới: “Vu Đan Đan, ném bóng lại đây giúp tớ với.”
Vu Đan Đan bĩu môi: “Lỗ Tử Dương, cậu không có tay à?”
Lâm Hiểu Thuần, Tô Tuyết Hàm, Trịnh Ngọc Quyên và Từ Văn Tĩnh trao đổi ánh mắt với nhau, ai cũng ngầm hiểu rằng giữa Vu Đan Đan và cậu bạn tên Lỗ Tử Dương này chắc chắn có “gian tình”.
Lỗ Tử Dương không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Vu Đan Đan, cậu cứ nhặt quả bóng lên xem đi đã.”
Vu Đan Đan liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy trên quả bóng có một hàng chữ.
Từ Văn Tĩnh đã nhanh miệng đọc to lên: “Vu Đan Đan, tớ thích cậu. Ký tên: Lỗ Tử Dương.”
Vu Đan Đan “bốp” một tiếng, ném quả bóng trả lại.
Lỗ Tử Dương bắt lấy quả bóng một cách điệu nghệ rồi nói lớn: “Vu Đan Đan, cảm ơn cậu.”
Vu Đan Đan lườm cậu ta một cái: “Đi ra chỗ khác mau, không thấy bạn tớ đang ở đây à!”
Lỗ Tử Dương không trêu chọc cô bé nữa, đập bóng rồi chạy đi ném rổ.
Tô Tuyết Hàm giờ đây tuy không còn phản đối chuyện Từ Văn Tĩnh hẹn hò với Thẩm Chí An, cũng chẳng bận tâm việc Lâm Hiểu Thuần đã có chồng có con, nhưng khi thấy lại có thêm một người trong hội chị em sắp có đối tượng, lòng cô vẫn thấy có chút là lạ, khó chịu.
Cô nói nhỏ: “Đan Đan, cậu phải kiên định đấy nhé!”
Trịnh Ngọc Quyên huých tay Tô Tuyết Hàm: “Tuyết Hàm, cậu đừng như vậy chứ. Lỡ sau này cậu cũng có người mình thích thì sao? Hoặc có người nào đó thích cậu thì cậu định làm thế nào?”
Tô Tuyết Hàm trừng mắt: “Tớ sẽ không thích ai đâu. Nếu đứa nào dám làm phiền tớ, tớ sẽ cho nó uống thuốc xổ.”
“Hả?” Từ Văn Tĩnh cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười ha hả, “Tuyết Hàm, cậu định cười c.h.ế.t tớ à? Cười c.h.ế.t tớ là cậu phải đền mạng đấy.”
Trịnh Ngọc Quyên cũng bật cười theo: “Tớ hiểu tại sao cậu lại học y rồi, hóa ra là để đối phó với mấy người theo đuổi cậu phải không?”
Vu Đan Đan run lên cầm cập: “Chị Tuyết Hàm, em đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng mà cậu ấy cứ mặt dày bám riết không tha.”
Tô Tuyết Hàm thần bí nói: “Có muốn chị lấy cậu ta ra làm vật thí nghiệm trước không?”
“Trời đất ơi, đừng mà chị?” Vu Đan Đan kinh hãi.
Lâm Hiểu Thuần ngắt lời: “Thôi thôi, thuốc xổ gì chứ. Tuyết Hàm cậu cũng thật là, biết Đan Đan nhát gan mà còn dọa em ấy.”
Tô Tuyết Hàm nghiêm mặt đáp: “Tớ không dọa em ấy, tớ nói thật đấy.”
Lâm Hiểu Thuần đảo mắt một vòng: “Hóa ra bao nhiêu công sức tớ khuyên giải cậu đều đổ sông đổ bể hết à?”
Tô Tuyết Hàm quả thực đang rất nghiêm túc, nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cô còn bồi thêm một câu: “Thật ra tớ đã lén thử nghiệm trên người khác rồi, hiệu quả lắm.”