Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 311

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:08

Ngược lại, chính cô lại mỉm cười trấn an họ: “Mọi người đừng lo, tớ không sao thật mà. “

Đan Đan ôm chầm lấy Lâm Hiểu Thuần, giọng đầy lo lắng: “Chị họ, bây giờ phải làm sao đây? “

Từ Văn Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay là chúng ta đi tìm Thu tỷ đi? Nói thế nào cũng không thể là 0 điểm được, có khi nào ai đó đã giở trò không? “

“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế. Phải nhờ người tra lại xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu mới được, “ Thẩm Chí An tiếp lời Từ Văn Tĩnh, “Cậu cũng đừng buồn nữa. Thật sự không được thì nói với Thẩm Việt một tiếng, bảo anh ấy nhờ vả quan hệ bên quân đội xem sao. “

Từ Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn anh. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Chí An chưa bao giờ chủ động nhắc đến cái tên “Thẩm Việt “, thậm chí còn có ý né tránh. Có đôi lần cô cố tình hỏi, anh đều khéo léo lảng sang chuyện khác. Bây giờ lại chủ động nhắc tới, xem ra anh đã thật sự buông bỏ được khúc mắc trong lòng rồi.

Cô quay sang nói với Lâm Hiểu Thuần: “Hiểu Thuần, hay là tối nay mình tìm cách giải quyết luôn đi. “

Trịnh Ngọc Quyên từ nãy đến giờ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hiểu Thuần, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ ra được cách gì.

Lâm Hiểu Thuần mỉm cười, giọng điệu bình thản: “Được rồi, mọi người cứ ở đây chờ tớ một lát. Người tớ đợi đã đến rồi. “

“Ai vậy? “ Cả nhóm đồng thanh hỏi.

Lâm Hiểu Thuần chỉ tay về phía văn phòng chủ nhiệm khoa rồi một mình bước đến.

Đúng vậy, người cô chờ chính là Lão Hồ.

Trong văn phòng chủ nhiệm khoa, Lão Hồ chau mày hỏi: “Bài thi đâu? “

Thầy chủ nhiệm khoa ngớ người: “Dạ... đang ở chỗ giáo viên chuyên ngành của các em ấy ạ. “

Lão Hồ lại hỏi: “Lâm Hiểu Thuần đâu? “

Thầy chủ nhiệm khoa mặt ngơ ngác: “Để... để tôi cho người đi gọi em ấy. “

Cốc, cốc, cốc...

“Mời vào. “

Lâm Hiểu Thuần đẩy cửa bước vào, bắt gặp vẻ mặt phức tạp của thầy chủ nhiệm khoa.

Lão Hồ nghiêm túc nói: “Đi, cháu cùng ta đi xem bài thi. “

“Vâng ạ. “ Lâm Hiểu Thuần đáp, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Lão Hồ liếc nhìn Lâm Hiểu Thuần qua khóe mắt. Thấy cô không hề hoảng loạn, cũng chẳng có chút bối rối nào, đánh giá của ông về cô gái này lại nâng lên một bậc. Ông thầm nghĩ, cho dù cô có bị 0 điểm thật, cho dù không có bằng cấp, chỉ riêng với tâm thái điềm tĩnh này, ông cũng nhất định phải thu cô làm đồ đệ.

Nhưng chuyện gì cũng phải ra ngô ra khoai. Với sự cẩn trọng của Lâm Hiểu Thuần, ông không tin cô lại có thể để bài thi của mình bị 0 điểm.

Vị giáo viên phụ trách môn chuyên ngành tuy rất kính trọng Lão Hồ, nhưng khi đưa bài thi của Lâm Hiểu Thuần ra, ông ta không giấu nổi vẻ chán ghét: “Tôi chưa từng thấy học sinh nào tùy tiện ngang ngược như vậy. Đáp án này không có một câu nào đúng cả. Trước khi thi tôi đã dặn đi dặn lại, không biết làm thì cứ viết theo sách vở, nhưng cô ta nhất quyết không nghe. Phải chi chịu nghe một lời thôi thì cũng không đến nỗi bị 0 điểm. “

Lão Hồ gần như chẳng để lọt tai lời nào của ông ta, ông cầm lấy bài thi của Lâm Hiểu Thuần, chăm chú xem xét. Vừa nhìn, vị lão trung y cả đời làm nghề đã hoàn toàn bị chấn động.

Bài thi này, cũng giống như cách cô chẩn bệnh lần trước, không đi theo lối mòn mà như một đường kiếm lệch, đầy táo bạo và bất ngờ. Thoạt nhìn thì có vẻ khác người, nhưng mỗi một phương thuốc đều ẩn chứa sinh cơ. Một giáo viên chỉ hiểu lý thuyết suông, không có kinh nghiệm thực tiễn thì có lẽ sẽ không thể nào hiểu được ý nghĩa đằng sau những đáp án này. Nhưng ông, một lão trung y dày dạn kinh nghiệm, lại nhìn ra được sự ảo diệu trong đó.

Thầy giáo chuyên ngành vẫn còn lải nhải: “Lão Hồ, không phải tôi nói ông chứ, đáng lẽ ngay từ đầu không nên để cô ta nhảy lớp. Cho cô ta tham gia kỳ thi tốt nghiệp này chính là một sai lầm. Cô ta... “

“Thầy Vương nói đủ chưa vậy? “ Lâm Hiểu Thuần đột ngột cắt lời, “Việc tôi được tham gia kỳ thi tốt nghiệp là do chính thầy chủ nhiệm khoa thông báo. Chẳng lẽ thầy có ý kiến với quyết định của chủ nhiệm khoa sao? “

Đúng lúc đó, thầy chủ nhiệm khoa bước vào, mặt sa sầm hỏi: “Thầy Vương có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng, đừng có giấu trong lòng. “

Tim gan thầy Vương run lên bần bật: “Chủ nhiệm, thầy... thầy đến lúc nào vậy? “

Thầy chủ nhiệm khoa lườm ông ta một cái: “Nói vào chuyện chính đi. “

Thầy Vương vội phân bua: “Thì tôi đang nói bài thi của sinh viên Lâm Hiểu Thuần viết linh tinh cả lên, đến một dấu “X “ cũng không đáng để chấm. Hơn nữa đây cũng không phải quyết định của một mình tôi, toàn bộ giáo viên trong khoa đều đã xem qua, thật sự là khó mà trọng dụng. “

Lão Hồ lại lườm ông ta một cái sắc lẻm: “Cũng may là ông chưa đánh dấu X vào. “

Nói rồi, ông cầm lấy cây bút máy mực đỏ trên bàn, dứt khoát thêm số 1 vào sau số 0, rồi lại trịnh trọng viết thêm một số 0 nữa.

Thầy Vương há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Lão... Lão Hồ, ngài không thể thiên vị như vậy được! “ Đây là vấn đề nguyên tắc, làm vậy sẽ không công bằng với các sinh viên khác.

Lão Hồ trầm giọng: “Yên tâm, tôi chưa đến nỗi lú lẫn. “

Thầy chủ nhiệm khoa ái ngại nói: “Lão Hồ, điểm đã công bố ra ngoài rồi. Ngài có sửa lại cũng vô dụng, không thể thuyết phục được mọi người. Hơn nữa chúng tôi đã vào sổ điểm rồi ạ. “

Lão Hồ nhìn Lâm Hiểu Thuần: “Cô nhóc, có dám cược một phen không? “

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.