Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 321
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:09
“Chị Félicie tuyệt quá mẹ ơi!”
“Con lại thích bạn Victor hơn.”
“Mẹ ơi, múa ba lê là gì ạ?”
“Bạn Victor của chị ấy là nhà phát minh hả mẹ, siêu thật!”
“Nhảy bằng mũi chân có đau không ạ?”
“Sau này con cũng muốn làm nhà phát minh!”
...
Khác với sự hào hứng của hai con, Thẩm Việt ở bên cạnh đã đưa mắt ra hiệu cho Lâm Hiểu Thuần mấy lần, nhưng cô đang kể đến đoạn cao hứng, thật sự không nỡ làm bọn trẻ cụt hứng.
Mãi đến khoảng mười một giờ, sau khi đã thấm mệt, hai đứa trẻ mới chịu ngủ. Lúc này, Lâm Hiểu Thuần cũng đã buồn ngủ rũ rượi, hai mắt díu cả lại.
Thẩm Việt ghé sát lại, thì thầm: “Thuần Thuần, xuống đây với anh đi, anh làm ấm chỗ cho em rồi này.”
“Hửm?” Lâm Hiểu Thuần mơ màng đáp, lúc này việc được gặp Chu Công còn có sức hấp dẫn hơn vạn lần so với việc ở bên cạnh Thẩm Việt.
Nhưng Thẩm Việt thì làm sao mà ngủ được.
Anh ngồi dậy, vớt Lâm Hiểu Thuần từ trên giường xuống ổ chăn của mình, rồi cầm tay cô dẫn lối…
Lâm Hiểu Thuần đang mơ màng bỗng tỉnh ngủ hẳn.
Trời đất ơi!
Sao cái gã này lại khoẻ thế chứ, tinh lực dồi dào đến đáng sợ.
Nụ hôn của Thẩm Việt mãnh liệt tựa trời giáng đất sập, khiến Lâm Hiểu Thuần suýt nữa thì kinh hãi hét lên. Nhưng nghĩ đến hai đứa con đang ngủ say, lại còn đang ở nhà cậu, cô đành phải cắn răng nín nhịn.
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, nóng rực, chỉ muốn lập tức nuốt chửng cô vào bụng.
Thế nhưng, người phụ nữ khiến hắn chẳng thể nào dừng lại được lúc này lại đang căng cứng cả người, không một chút thả lỏng.
Tay Lâm Hiểu Thuần vừa định rút ra thì đã bị Thẩm Việt giữ chặt lại: “Thuần Thuần, đừng buông ra.”
Anh thầm thấy may mắn vì mình đã lường trước, nhốt 'Bính Tịch Tịch' ở ngoài cửa. Nếu không, giờ này mà 'Bính Tịch Tịch' nhìn thấy cái điệu bộ công thành đoạt đất của Thẩm Việt, chắc chắn sẽ xông vào quật ngã anh.
Bây giờ, 'Bính Tịch Tịch' chỉ có thể nghe ngóng động tĩnh trong phòng, sốt ruột bứt rứt, đi qua đi lại đứng ngồi không yên.
Đã mấy lần Lâm Hiểu Thuần suýt bật ra tiếng kêu, nhưng đều bị Thẩm Việt kịp thời chặn lại bằng một nụ hôn sâu. Anh không ngừng đòi hỏi, khiến cô chỉ có thể khẽ rên lên những âm thanh yêu kiều, vụn vỡ.
Lưng Thẩm Việt bị cào cho vài vệt móng tay đỏ ửng, đó là còn trong tình huống móng tay Lâm Hiểu Thuần đã được cắt tỉa gọn gàng. Trên vai anh còn hằn sâu dấu răng của cô, vết tích để lại trong lúc cô cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Lần nào cũng vậy, anh thì vẫn hừng hực không biết mệt, chỉ có cô là bị dày vò đến kiệt sức.
Mãi cho đến khi cô lịm đi trong giấc ngủ say, Thẩm Việt mới dọn dẹp “bãi chiến trường”, rồi mãn nguyện ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Thẩm Mạn Mạn mở mắt, quờ tay không thấy mẹ đâu. Cô bé lồm cồm bò dậy, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ngủ dưới đất, bèn kêu to: “Mẹ ơi, sao mẹ lại bị rơi xuống đất thế này?”
Thẩm Tử Siêu cũng dụi mắt tỉnh dậy: “Ơ, có phải tại tụi con nằm chật quá nên đẩy mẹ rớt xuống không ạ?”
Lâm Hiểu Thuần xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân đào ra cả một tòa lâu đài Versailles dưới đất.
Cô nhớ lúc mình mệt đến ngất đi thì trên người không có mảnh vải nào, bây giờ sờ thử trong chăn lại thấy mình đã được mặc bộ đồ ngủ thu đông chỉnh tề, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Việt đã ăn mặc tươm tất ra ngoài tập thể dục buổi sáng từ sớm. Ở nhà cậu của Lâm Hiểu Thuần mà dậy muộn thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Hắn không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà khiến vợ và cậu Tần Kiến Thiết mất vui.
Lâm Hiểu Thuần đứng dậy mặc quần áo, sau đó mặc đồ cho Thẩm Mạn Mạn.
Thẩm Tử Siêu thì tự mình cầm lấy quần áo, dõng dạc nói: “Con tự mặc được ạ, ông ngoại bảo con sắp bốn tuổi rồi, là một tiểu nam tử hán.”
“Được rồi, được rồi, con trai của mẹ là tiểu nam tử hán.” Lâm Hiểu Thuần vui mừng khôn xiết, “Vậy tiểu nam tử hán có cần mẹ giúp mang giày không?”
Thẩm Tử Siêu nhảy từ trên giường xuống, đáp: “Không cần mẹ giúp đâu ạ, con tự mang được.”
Cậu nhóc đã có kinh nghiệm trong việc tự mặc đồ, quả nhiên một loáng đã xong xuôi, gọn gàng đâu ra đấy.
Thẩm Mạn Mạn thấy anh trai như vậy cũng muốn tự mình mang giày, nhưng loay hoay mấy lần vẫn không xỏ vào được. Cô bé bĩu môi: “Mẹ ơi, hay là mẹ giúp con đi.”
Lâm Hiểu Thuần hôn lên má con gái một cái: “Được thôi, để mẹ giúp con.”
Có một điều khiến cô vô cùng hài lòng, đó là Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu đã tự giác trong việc vệ sinh cá nhân, răm rắp như trong quân đội, làm tốt đến không ngờ. Cô biết tất cả đều là công lao của cậu Tần Kiến Thiết. Có thể dạy dỗ hai đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy trong lúc cả cô và Thẩm Việt đều không có ở đây, cậu thật sự đã rất dụng tâm.