Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 561
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:25
Lâm Hiểu Thuần thích ai, trong lòng hắn rõ như ban ngày.
Chuyện này không dính dáng một xu nào đến Triệu Đình Xuyên, hắn thậm chí còn nghi ngờ gã này bị loạn thần.
Triệu Đình Xuyên thấy Thẩm Việt không nói gì, tưởng hắn đã có chút d.a.o động, bèn tiếp tục khuyên nhủ: “Thẩm Việt, hai chúng ta làm hòa đi. Nói thật, Cố Vũ cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hắn ta căn bản không coi tôi là người, mọi lòng tự trọng của tôi đều bị hắn ta chà đạp dưới chân.”
Gã vừa nói, vừa không ngừng gãi ngứa.
Thẩm Việt sa sầm mặt: “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút ngay!”
Đối với loại người như Triệu Đình Xuyên, không thể cho hắn sắc mặt tốt được.
Triệu Đình Xuyên bị Thẩm Việt một câu nói đuổi thẳng ra ngoài, kế hoạch lây bệnh cho Thẩm Việt xem chừng sắp tan thành bọt nước.
Trong đầu lóe lên một ý, gã liền lao tới ôm chầm lấy chân Thẩm Việt.
Thẩm Việt đá thêm một cước nhưng không thể đẩy gã ra.
Gã ôm chặt cứng, khiến người ta bực bội.
Một mùi hôi thối khó chịu xộc vào mũi, không cần nghĩ Thẩm Việt cũng biết cái mùi này từ đâu mà ra.
Hắn bịt miệng mũi, lạnh lùng nói: “Tao đếm đến ba, mày còn không đi, chân tao tuyệt đối không nương tay. Một, hai…”
Chữ “ba” còn chưa kịp thốt ra, Triệu Đình Xuyên đã lập tức buông Thẩm Việt ra, lùi lại cách một khoảng xa.
Dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, dịch mủ trên người gã đã bôi được lên người Thẩm Việt. Chờ đến khi Thẩm Việt cũng nổi một thân mụn độc như gã, xem hắn còn kiêu ngạo được nữa không.
Càng nghĩ càng đắc ý, gã không nhịn được mà nói móc Thẩm Việt: “Thẩm Việt, trước đây tao đúng là đã xem thường mày. Với cái tính sắt đá như mày, thảo nào Lâm Hiểu Thuần không thích, đổi lại là con đàn bà nào cũng chẳng ưa nổi mày đâu.”
Đứng trong một góc, Cố Vũ và Lâm Hiểu Thuần đã thấy hết mọi chuyện.
Cố Vũ cũng không chắc mụn độc trên người Triệu Đình Xuyên có lây được không, nhưng dù không lây được thì ít nhất cũng đủ làm Thẩm Việt ghê tởm.
Thẩm Việt đúng là cảm thấy ghê tởm thật. Người ngợm bẩn thỉu thế này, hắn chỉ muốn về tắm rửa cho nhanh.
Nếu không thì làm sao mà ôm vợ được?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ của vợ, hắn biết ngay Triệu Đình Xuyên có giở trò gì cũng chẳng thành công.
Triệu Đình Xuyên làm ầm ĩ một trận, chẳng mấy chốc đã thu hút Lâm Thế Xương đi tới.
Lâm Thế Xương cũng chẳng cho Triệu Đình Xuyên sắc mặt tốt, lạnh lùng ra lệnh: “Tống cổ thứ rác rưởi này ra ngoài!
“Triệu Đình Xuyên sững sờ, rõ ràng là bị mấy lời phũ phàng của Lâm Thế Xương làm cho choáng váng.
Trước đây, chính hắn là người không ngừng qua lại với Cố Vũ, cung cấp không ít tin tức cho cha con họ. Nào là chuyện của Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt trong thôn, hắn đều tuồn ra bằng hết. Vậy mà giờ đây, khi đã hết giá trị lợi dụng, họ lại muốn một chân đá văng hắn đi.
Quả nhiên hai cha con nhà này cùng một giuộc! Nhưng muốn vứt bỏ hắn ư, cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không đã.
“Bác Lâm, cháu là con trai của Triệu Đại Quân đây mà! Chúng ta cùng một thôn, bác không thể qua cầu rút ván như vậy được!”
Hắn nói chưa dứt lời đã lao tới, ôm chặt lấy chân Lâm Thế Xương. Cố Vũ định ngăn lại nhưng không kịp.
“Cút ngay! Bây giờ mày có là con trời cũng vô dụng thôi!” Lâm Thế Xương gầm lên. Nghe đến ba chữ “Triệu Đại Quân”, ông ta đã thấy gai hết cả người, cảm giác như có cái mụn độc đang mưng mủ trên cổ. Triệu Đại Quân là một thằng vô dụng, không ngờ con trai hắn cũng là một thứ phế vật. Cái thằng Triệu Đình Xuyên này đúng là kinh tởm hết chỗ nói.
Thẩm Việt lạnh lùng liếc mắt về phía Cố Vũ. Cố Vũ và Lâm Hiểu Thuần vẫn đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có ý định tiến lên gỡ Triệu Đình Xuyên ra.
Triệu Đình Xuyên gần như dán cả người lên đùi Lâm Thế Xương, giãy thế nào cũng không ra. Hắn khóc lóc thảm thiết: “Bác Lâm, bây giờ cháu không còn đường lui nữa rồi. Bác cũng biết một khi cháu bị dồn vào đường cùng, chuyện gì cháu cũng dám làm đấy.”
Bọn họ nắm được điểm yếu của hắn, nhưng hắn cũng đâu phải không có thứ để uy h.i.ế.p lại họ.
Thẩm Việt vừa nghe đã hiểu ra ngay. Chẳng qua chỉ là một màn chó cắn chó, xấu xí bẩn thỉu. Có lẽ trong tay Triệu Đình Xuyên đang nắm giữ điểm yếu nào đó của cha con Lâm Thế Xương, nhưng chắc hẳn không phải là thứ gì to tát. Nếu không, hắn đã chẳng hành xử như một kẻ vô lại, bám riết lấy chân người khác mà vẫy đuôi cầu xin thế này.
Mấy năm không gặp, Triệu Đình Xuyên đã bị cuộc đời vùi dập đến mức chẳng còn lại chút kiêu ngạo nào của ngày xưa, đến cả bộ xương cốt cũng bị mài cho mềm nhũn.
Lâm Thế Xương chẳng mảy may nể nang tình cũ, quay đầu nhìn hai tên vệ sĩ bên cạnh, lạnh giọng quát: “Tụi bây bay c.h.ế.t hết rồi à? Lôi nó đi cho tao!”
Hai gã vệ sĩ nhìn nhau, vội vàng xông đến giằng Triệu Đình Xuyên ra khỏi chân Lâm Thế Xương.
Lúc này Cố Vũ mới đứng ra, cũng không biết đầu óc hắn bị chập mạch kiểu gì mà lại nghĩ ra cách dùng Triệu Đình Xuyên để làm Thẩm Việt kinh tởm. Thẩm Việt dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, chỉ để làm gã ghê tởm một phen mà lại kéo cả cha mình vào thì thật không đáng. Theo cái kiểu của Triệu Đình Xuyên, muốn không bị lây bệnh cũng khó.
Hắn vội vàng lên tiếng: “Ba, Triệu Đình Xuyên là người con tìm tới, cứ để con giải quyết.”
Lâm Thế Xương trầm giọng ra lệnh: “Sau này đừng có lôi mấy thứ vớ vẩn này về nhà nữa. Xử lý cho nhanh gọn vào.”