Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 66
Cập nhật lúc: 04/09/2025 10:03
Lộc cộc... lộc cộc...
Chiếc máy kéo đến rất đúng lúc, tiếng động cơ ầm ĩ đã át đi hết những lời cằn nhằn của thím Xảo Chủy, Lâm Hiểu Thuần không nghe thấy nửa chữ.
Người lái máy kéo lại là Lý Nhị Cẩu, có lẽ Triệu Đại Quân cũng đã lên núi gỡ mìn rồi.
Cô niềm nở chào: “Anh Nhị Cẩu, lần này lại phải làm phiền anh đưa bọn em lên trấn rồi. “
Lý Nhị Cẩu liếc nhìn Tô Nhược Tuyết rồi cười nói: “Khách sáo quá, tôi cũng chỉ là tài xế được chủ nhiệm Triệu thuê thôi, mọi chuyện đều nghe theo cô thanh niên trí thức Tô cả. “
Tô Nhược Tuyết vội thúc giục: “Mọi người mau lên xe đi, đừng lãng phí thời gian nữa. “
Nụ cười trên mặt Lý Nhị Cẩu cứng đờ. Anh ta tưởng Tô Nhược Tuyết sẽ thù dai, không cho Lâm Hiểu Thuần lên xe, không ngờ cô ta lại hào phóng đến vậy.
Nhưng anh ta không biết rằng, ngay khi vừa lên xe, Tô Nhược Tuyết đã quay mặt đi, khuôn mặt xinh đẹp đã vặn vẹo đến khó coi. Đôi tay cô ta siết chặt lấy thanh chắn phía trước, khớp tay trắng bệch vì dùng sức.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu lần đầu được ngồi máy kéo nên vô cùng phấn khích. Lâm Hiểu Thuần cũng không còn lo lắng như lần trước, cô bắt đầu thả lỏng cơ thể, thong thả ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Thằng bé Bướng Bỉnh thì ríu rít nói chuyện gì đó với thím Xảo Chủy, chỉ thấy thím không ngừng gật đầu cười sung sướng.
Chiếc xe xóc nảy một hồi lâu, suýt nữa làm bữa sáng trong bụng trào cả ra ngoài, cuối cùng cũng đến được cổng trạm y tế.
Lâm Hiểu Thuần nhảy xuống xe, bế hai đứa con xuống rồi hỏi: “Mấy giờ thì mình về thôn vậy anh? Nếu tiện, lúc về cho bọn em đi nhờ với nhé. “
Thím Xảo Chủy cũng đang có ý này, nhưng vì muốn cà khịa cô, thím cố tình nói: “Đợi cái gì mà đợi, đi nhờ được một chuyến đã là may lắm rồi, còn mơ được xe đưa xe đón à, đúng là sướng cái thân cô quá. “
Lâm Hiểu Thuần thản nhiên đáp: “Vậy là thím Xảo Chủy định dắt bé Bướng Bỉnh đi bộ về thôn ạ? Thím đúng là càng già càng dẻo dai. “
“Cô... “ Thím Xảo Chủy nào có ý đó, thím chỉ không muốn cho Lâm Hiểu Thuần đi nhờ xe thôi, ai ngờ lại tự đưa mình vào thế bí.
Thím vội nhìn sang Tô Nhược Tuyết, cô ta vẫn giữ nụ cười khéo léo trên môi: “Thời gian về còn chưa chắc chắn ạ, anh Đình Xuyên bị thương cũng không nhẹ, cháu còn phải chăm sóc anh ấy. “
“Cao thủ, đúng là cao thủ, “ Lâm Hiểu Thuần thầm nghĩ. Lời từ chối vừa khéo léo, vừa tinh tế khoe khoang tình cảm.
Thím Xảo Chủy nghe vậy thì ngại ngùng, vội nói: “Bọn thím biết rồi, cháu không cần lo cho bọn thím đâu, cứ đi lo việc của mình trước đi. Thay thím hỏi thăm sức khỏe Đình Xuyên nhé. “
“Vâng ạ, vậy cháu đi trước đây. “ Ngay khoảnh khắc xoay người, nụ cười trên mặt Tô Nhược Tuyết tắt ngấm, cô ta nghiến chặt răng rồi rảo bước đi thẳng.
Lâm Hiểu Thuần cũng chẳng buồn đôi co với thím Xảo Chủy, cô tự mình dắt Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu đi về phía trước. Bỗng nhiên, cô nghe tiếng thím Xảo Chủy hét lên thất thanh: “Ôi trời ơi cháu ngoan của bà! Bướng Bỉnh ơi, con đừng dọa bà sợ! “""
Tiếng la thất thanh của thím Xảo Chủy nhanh chóng thu hút một đám người hiếu kỳ bu lại. Lâm Hiểu Thuần đang định dắt Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu rời đi cũng không nén được tò mò, quay người trở lại.
“Mau đưa tới trạm y tế đi, trạm y tế ở ngay bên cạnh thôi.”
“Thằng bé sùi cả bọt mép rồi kìa, dọa c.h.ế.t người ta mất, không phải trúng độc đấy chứ?”
“Tội nghiệp quá, nhìn nó co giật không ngừng kìa, mọi người xúm vào giúp một tay, đưa nó đến trạm y tế đi.”
“Hay là ăn vạ đấy?”
Đám đông không rõ ngọn ngành bàn tán xôn xao, người này một câu, kẻ kia một lời, vây kín hai bà cháu thím Xảo Chủy.
Thím Xảo Chủy quýnh lên đến mức tay chân luống cuống, chỉ biết quỳ rạp xuống đất dập đầu, khóc lóc cầu cứu: “Các ông các bà làm phúc, giúp tôi chạy qua bệnh viện gọi bác sĩ tới đây với!”
Không biết ai đó trong đám đông lên tiếng: “Thím đừng sốt ruột, đã có người đi gọi rồi.”
Lâm Hiểu Thuần kéo hai đứa con len vào đám đông. Thằng bé Bướng Bỉnh đang nằm trên đất, toàn thân co giật không ngừng, ý thức đã mơ hồ, hai hàm răng cắn chặt, trông vô cùng đau đớn.
Thẩm Mạn Mạn cất giọng non nớt: “Mẹ ơi, anh ấy đáng thương quá, mẹ có thể cứu anh Bướng Bỉnh không ạ?”
Thẩm Tử Siêu thì im lặng nhìn chằm chằm vào Bướng Bỉnh, đôi tay nhỏ bé vô thức siết chặt lấy tay mẹ.
Lâm Hiểu Thuần chợt nhớ lại, cũng chính vì thằng bé Bướng Bỉnh này mà trong quá khứ, thím Xảo Chủy đã phải hạ mình làm thuê cho cả những người mình không ưa, thậm chí còn đi bán máu. Nghĩ đến đây, trong đầu cô thoáng lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Nếu khiến thím Xảo Chủy nợ mình một ân tình, sau này cô ở thôn Thanh Bình cũng không còn đơn độc, không nơi nương tựa nữa.
Nghĩ vậy, cô bước lên phía trước, dõng dạc nói: “Xin nhường đường một chút, tôi có thể cứu cậu bé.”
Thím Xảo Chủy lập tức xô cô ra, dang người che trước mặt cháu trai, gằn giọng: “Cô muốn làm gì? Cô muốn hại c.h.ế.t cháu trai tôi phải không?”
Lâm Hiểu Thuần nhíu mày: “Nếu không muốn cháu trai mình qua khỏi thì cứ tiếp tục cản đường đi.”
Thím Xảo Chủy chửi ầm lên: “Cô đúng là cái đồ sao chổi, cô thì biết gì mà chữa bệnh cứu người, đừng có ở đây gây thêm phiền phức!”