Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 705
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:35
Lâm Hiểu Thuần định đi cùng anh, nhưng Thẩm Việt xót vợ, không muốn để cô đi. Cô đành phải ở nhà chờ tin.
Lúc này, cô cảm thấy mình chẳng khác nào động vật quý hiếm cần được bảo vệ cấp quốc gia, không chỉ được bảo vệ nghiêm ngặt mà còn được chăm sóc như một bà hoàng. Hắc Nha vốn là một cô gái kiên cường, vậy mà cũng đã lén khóc mấy lần vì sợ cô không bao giờ tỉnh lại nữa.
May mà cô đã tỉnh, Hắc Nha còn đặc biệt xuống bếp, tự tay làm cho Lâm Hiểu Thuần món cơm nhớ khổ nhớ ngọt quê nhà. Tuy nhiên, món Hắc Nha làm không phải là món cơm đơn thuần mà là phiên bản đã được cải tiến.
Lâm Hiểu Thuần vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng kết quả lại ăn liền hai bát lớn. Cô tấm tắc khen: Hắc Nha, sao trước đây chị không phát hiện ra em có tài nấu nướng thế này nhỉ?
Hắc Nha ngượng ngùng đáp: Em đâu có biết nấu ăn. Chỉ là do nhà em đông anh chị em, em cứ dựa vào nguyên liệu sẵn có rồi tự mày mò làm đại, thấy sao ăn ngon thì làm vậy thôi ạ.
Lâm Hiểu Thuần gật gù: Vậy là em rất có năng khiếu đấy, đúng là một cô gái tài năng ẩn giấu. Đi theo chị thế này, đã làm lỡ dở tương lai của em rồi.
Cô nói những lời này hoàn toàn thật tâm. Nếu Hắc Nha được bồi dưỡng bài bản, biết đâu cô ấy có thể trở thành một đầu bếp hàng đầu. Cái vị của món cơm nhớ khổ nhớ ngọt này quả thực là tuyệt đỉnh, khiến người ta ăn xong một bát lại muốn ăn thêm bát thứ hai.
Hắc Nha đỏ mặt: Đâu có đâu chị, em thật sự chỉ tự mày mò thôi. Chỉ là mấy món ăn nhà quê, nấu cho qua bữa thôi ạ.
Lâm Hiểu Thuần chống cằm nói: Như vậy là quá giỏi rồi. Thật đấy, chị không lừa em đâu. Nếu có ngày nào đó em không muốn làm vệ sĩ nữa, cứ nói với chị một tiếng. Chị sẽ đầu tư cho em trở thành một đầu bếp hàng đầu, em thấy thế nào?
Hắc Nha ngẩn người, đôi mắt sáng lên.”
“Hắc Nha không biết phải dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này. Chỉ có thể tóm gọn trong một chữ: Rối.
Cô vừa muốn tiếp tục làm vệ sĩ, lại vừa khao khát được học nấu ăn. Thật ra, ước mơ ban đầu của cô chính là trở thành một đầu bếp, chẳng qua vì miếng cơm manh áo nên mới rẽ ngang sang con đường vệ sĩ.
Lâm Hiểu Thuần thấy cô lưỡng lự, liền nhẹ nhàng nói: “Không cần vội, cứ suy nghĩ kỹ đi, khi nào quyết định được thì nói với chị một tiếng là được.”
Hắc Nha gật đầu: “Em cảm ơn chị Thuần.”
Lâm Hiểu Thuần mỉm cười rạng rỡ: “Không cần khách sáo với chị. Chị sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nguyện vọng của em và Hổ Nữu. Em cũng biết tính chị rồi đấy, ai tốt với chị, chị sẽ tốt lại gấp bội. Còn ai đã không tốt thì đừng mong chị nương tay.”
Hắc Nha đã ở bên cạnh cô một thời gian không ngắn, đương nhiên hiểu rõ những lời này không phải là nói suông.
Đó hoàn toàn là sự thật.
Những người thật lòng đi theo bà chủ như các cô, cuộc sống chẳng những tốt hơn hẳn những nhà giàu có trong thôn, mà ngay cả so với phần lớn người trên thành phố cũng chẳng hề kém cạnh.
Hắc Nha không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn với Lâm Hiểu Thuần, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh, càng dốc lòng dốc sức hơn trong việc bảo vệ cô.
Bính Tịch Tịch đang sưởi nắng bỗng bật dậy, sủa lên hai tiếng “gâu gâu” rồi cất giọng non nớt: “Chủ nhân, kẻ đánh tôi là một người phụ nữ. Hình như tôi đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhưng không thể nhớ ra là ai.”
Lâm Hiểu Thuần không ngờ Bính Tịch Tịch lại đột ngột lên tiếng.
Người phụ nữ trong lời nó là ai chứ?
Những kẻ có thù oán với cô đều đã phải nhận lấy kết cục thích đáng cả rồi.
Rốt cuộc là ai?
Đang mải mê suy nghĩ thì Thẩm Việt từ bên ngoài trở về.
Lâm Hiểu Thuần vội vàng hỏi: “Sao rồi, hắn khai chưa?”
Thẩm Việt gật đầu: “Ừm, gã đó nói chỉ làm theo chỉ thị của ông chủ. Theo lời khai của hắn, ông chủ chính là viện trưởng bệnh viện tâm thần huyện Trường Thắng.”
Lâm Hiểu Thuần khẽ nhíu mày, dường như cô đã đoán ra người phụ nữ đó là ai.
Thẩm Việt phân tích: “Chúng ta từng giao thiệp với viện trưởng huyện Trường Thắng, giữa chúng ta và ông ta không thù không oán, tại sao ông ta lại hại chúng ta? Còn bày ra một ván cờ lớn như vậy, lẽ nào đầu óc ông ta cũng có vấn đề thật à?”
Lâm Hiểu Thuần trầm giọng nói: “Sự việc nào cũng có nguyên do của nó. Có lẽ ông ta làm vậy không phải vì bản thân, mà là vì một người phụ nữ. Nếu em đoán không lầm, người đó chính là Tô Nhược Tuyết.”
“Tô Nhược Tuyết?” Thẩm Việt suýt chút nữa đã quên mất cái tên này.
Lâm Hiểu Thuần phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt sâu thẳm: “Đúng là coi thường Tô Nhược Tuyết rồi, không ngờ bản lĩnh của cô ta cũng lớn thật.”
Tô Nhược Tuyết vốn là nữ chính trong nguyên tác, người mang hào quang nhân vật chính sao có thể là kẻ đơn giản được. Là do cô đã quá sơ suất rồi.
Nhưng cũng may, những vấn đề bên cạnh đã dần được giải quyết, giờ là lúc Tô Nhược Tuyết phải đối mặt với cơn bão trả thù của cô.
Thẩm Việt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh sẽ cử người đến huyện Trường Thắng điều tra, để người lạ mặt đi sẽ tốt hơn. Em và anh mục tiêu quá lớn, chúng ta không nên trực tiếp ra mặt.”
Lâm Hiểu Thuần gật đầu: “Ừm, anh nói đúng. Em nghĩ khả năng lớn là họ đang ở thủ đô, cũng cần thêm người tìm kiếm họ ở đó nữa.”
Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến. Chỉ có điều, Lâm Hiểu Thuần chỉ cần động não vạch kế hoạch, còn Thẩm Việt thì phải đích thân đi thực hiện.
Tìm kiếm Tô Nhược Tuyết là việc cấp bách, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.