Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 751
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:38
Nhưng Lâm Hiểu Thuần đã lên tiếng, anh cũng không tiện ngăn cản nữa.
Sau khi Hạ Xuyên và Thẩm Lan rời khỏi tiệc rượu, ông Thẩm hỏi Lâm Hiểu Thuần: “Con dâu hai, lúc nãy con có hỏi con bé Lan xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Có phải nhà chồng nó có ý kiến gì với nó, hay là có chuyện gì khác?”
Lâm Hiểu Thuần mỉm cười đáp: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là con bé uống hơi nhiều thôi. Nếu có chuyện thật thì làm sao mà được nhiều quà cưới như thế chứ!”
Mọi người ngẫm lại, thấy lời Lâm Hiểu Thuần nói cũng có lý.
Nhìn vợ chồng son Hạ Xuyên và Thẩm Lan quấn quýt như vậy, chắc là không có chuyện gì đâu.
Buổi chiều, Thẩm Lan và Hạ Xuyên về sớm, Lâm Hiểu Thuần cũng không giữ lại.
Tối đến, Lâm Hiểu Thuần muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng Thẩm Việt cứ trằn trọc không yên, lay lay vợ bắt cô phải kể cho bằng được.
Cô đành nói qua loa: “Hai đứa nó có chút hiểu lầm thôi, gỡ rối xong là ổn cả ấy mà.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?” Thẩm Việt cảm thấy “chút hiểu lầm” này có lẽ không hề nhỏ chút nào.
Lâm Hiểu Thuần không muốn nói ra sự thật.
Nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ cô đã kể rồi.
Nhưng người trong cuộc lại là em gái ruột của Thẩm Việt. Cô quyết định tốt nhất là nên tự mình giữ kín chuyện này.
Kẻo lại khiến Thẩm Việt ám ảnh tâm lý.
Thẩm Việt cứ gặng hỏi mãi, Lâm Hiểu Thuần đành phải tìm cách đánh trống lảng.
Sau một hồi “trao đổi” sâu sắc, Lâm Hiểu Thuần là người thiếp đi trước.
Thẩm Việt đành bất đắc dĩ ôm cô vào lòng rồi ngủ theo.
Sáng hôm sau, Lâm Hiểu Thuần còn đang say giấc nồng thì mấy đứa trẻ đã í ới gõ cửa.
“Mẹ ơi, mẹ dậy chưa ạ?”
“Mẹ ơi, chúng con quyết định hôm nay sẽ xuất phát!”
Xuất phát?
Lâm Hiểu Thuần lập tức tỉnh cả ngủ.
Thẩm Việt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Anh gặng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâm Hiểu Thuần vừa mặc quần áo vừa giải thích: “Tụi nhỏ định đi phượt bụi đến huyện Trường Thắng.”
Thẩm Việt buột miệng không cần suy nghĩ: “Vớ vẩn! Để anh ra dọa cho chúng nó một trận.”
Lâm Hiểu Thuần vội vàng cản anh lại: “Đừng anh, em đã hứa với chúng nó rồi, chỉ cần tụi nhỏ lập ra được một kế hoạch hoàn chỉnh, em sẽ đồng ý cho chúng đi.”
Thẩm Việt vạch đen đầy đầu: “Sao em lại đồng ý được chứ? Tụi nhỏ còn bé thế kia, huyện Trường Thắng nói lớn không lớn, nhưng đi phượt bụi kiểu này đâu phải chuyện dễ dàng.”
Lâm Hiểu Thuần bình tĩnh đáp: “Em biết chứ, cho nên em mới yêu cầu chúng nó phải có một kế hoạch thật chi tiết.”
Thẩm Việt chỉ cảm thấy hành động này của vợ quá điên rồ.
Khi anh biết không chỉ có năm đứa con nhà mình, mà cả Thẩm Kim Sơn, Thẩm Ngân Sơn và Dương Quốc Húc cũng tham gia, đầu anh càng thêm ong ong.
Hơn nữa, kế hoạch này lại do chính Dương Quốc Húc khởi xướng, bảy đứa trẻ còn lại cùng nhau vạch ra.
Anh càng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, quá sức hoang đường.
Nhưng nhìn vẻ bình tĩnh của Lâm Hiểu Thuần, anh lại bất giác điềm tĩnh trở lại.
Anh ngồi bên cạnh nghe bọn trẻ trình bày kế hoạch, không thể không công nhận nó rất chi tiết, nhưng sao anh nghe thế nào cũng thấy không đáng tin cậy.
Lâm Hiểu Thuần còn thỉnh thoảng chỉ ra những điểm chưa hoàn hảo trong kế hoạch của chúng.
Ngoài ra, cô còn đặt ra thời hạn cho chuyến đi, dù sao cũng sắp Tết rồi, không thể để chúng đi biền biệt đến qua Tết mới về.
Bọn trẻ vui vẻ đồng ý.
Cứ như vậy, một kế hoạch táo bạo đã được khởi động.
Và trọng trách âm thầm theo dõi bọn trẻ đương nhiên được đặt lên vai cô và Thẩm Việt.
Bọn trẻ chân trước vừa ra khỏi cửa, hai vợ chồng cô chân sau cũng cải trang rồi bám theo.
Bám theo quá gần thì sợ bị phát hiện, mà giữ khoảng cách quá xa thì lại sợ mất dấu. Theo dõi quả là cả một nghệ thuật.
May mà Thẩm Việt khá rành rẽ việc này.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, bụng dạ mấy đứa nhỏ bắt đầu réo gọi.
Chúng ngồi bên vệ đường, ăn phần lương khô đã mang theo.
Phải công nhận mấy đứa nhóc này cũng rất biết tính toán.
Ngay cả việc ăn lương khô cũng có kế hoạch, không đứa nào ăn quá nhiều một lúc.
Trong tám đứa, Dương Quốc Húc và Thẩm Tử Siêu là hai cái đầu lĩnh.
Hai cậu nhóc đứa nào cũng có cá tính, đứa nào cũng có chủ kiến riêng.
Khi đến một ngã rẽ, ý kiến của cả hai bắt đầu có sự khác biệt.
Cùng lúc đó, Nhị Bảo đã phát hiện ra Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt đang theo dõi.
Nhưng cậu bé không nói gì cả.
Khả năng cảm nhận trước của Nhị Bảo đâu phải để trưng cho đẹp.
Thực ra, cậu bé cũng có những lo lắng riêng. Có ba mẹ đi theo sau, cậu cảm thấy an toàn hơn một chút.