Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 788

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:41

Thẩm Việt thấy vậy thì đau lòng cuống quýt dỗ dành: Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa. Anh hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai, cũng sẽ không bao giờ nhìn em bằng ánh mắt khác. Anh biết em đã luôn sợ hãi khi phải sống trong thế giới xa lạ này, nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn ở đây bảo vệ em. Em sẽ không bao giờ phải cảm thấy lạc lõng và cô đơn nữa. Từ nay về sau, đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng ta, chỉ hai chúng ta biết thôi, có được không?

Không được. Lâm Hiểu Thuần nín khóc, bĩu môi nói: Vẫn còn một người nữa biết.

Ai? Sắc mặt Thẩm Việt lập tức sa sầm, giọng nói có chút ghen tuông: Em tin tưởng người khác hơn cả anh à?

Lâm Hiểu Thuần nín khóc, bật cười: Là Bính Tịch Tịch đó. Bính Tịch Tịch là chú chó cưng kiếp trước của em, em không ngờ khi em đến đây, nó cũng theo em đến nữa.

Thẩm Việt lúc này mới vỡ lẽ. Thảo nào ngay từ đầu Bính Tịch Tịch đã luôn coi anh như kẻ thù, hóa ra nó và Lâm Hiểu Thuần còn thân thiết hơn cả anh và cô. Nghĩ đến việc mình đã đi ghen với một con ch.ó suốt thời gian qua, anh bỗng thấy thật buồn cười. Nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của vợ, lòng anh cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Anh cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn triền miên, bắt đầu bài tập thể dục mà cả hai đều mong đợi.

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc hai cơ thể hòa làm một, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi. Cả hai người họ đã ở trên chiếc giường trên tầng hai của Tiệm thuốc Đông y .

Lâm Hiểu Thuần bừng tỉnh, vội vàng đẩy Thẩm Việt ra.

Thẩm Việt cũng ngây người: Chuyện gì thế này? Đây là đâu? Không khí tràn ngập mùi thuốc bắc, và cách bài trí ở đây rõ ràng là phòng của một cô gái.

Lâm Hiểu Thuần không ngờ việc đưa Thẩm Việt vào Tiệm thuốc Đông y lại đơn giản đến thế, biết vậy cô đã nói sớm hơn. Giờ thì anh đã vào được đây rồi, cô cũng không cần phải giấu giếm gì nữa.

Vì thế, cô giải thích với anh: Anh đừng sợ, đây là tiệm thuốc Đông y kiếp trước của em. Nó cũng giống như không gian tùy thân của em vậy, thời gian bên trong này là tĩnh. Ngoài các loại dược liệu có sẵn, những thứ còn lại đều do em tự làm hoặc mua sắm rồi bỏ vào đây.

Thẩm Việt vô cùng kinh ngạc: Thật thần kỳ! Nhưng... em chắc là muốn nói chuyện với anh trong tình trạng này chứ?

Cả hai vẫn đang trần trụi, đối mặt với nhau để thảo luận những chuyện này, có thật sự ổn không vậy? Sự tò mò có thể để sau hãy giải đáp, còn bây giờ, anh chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu người vợ bé nhỏ của mình.

Lâm Hiểu Thuần đỏ bừng mặt, đúng là cô cũng không ngờ sẽ xuyên vào đây trong tình cảnh oái oăm này. Cái đó... hay là... anh để 'nó' nghỉ ngơi một lát, chúng ta nói chuyện chính trước được không?

Thẩm Việt nhíu mày, giọng khàn đi: Đối với anh bây giờ, không có chuyện gì 'chính' hơn chuyện này.

Nói rồi, Thẩm Việt lại lao tới, tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Lâm Hiểu Thuần chưa bao giờ thử làm chuyện ấy trên chính chiếc giường của mình. Tên Thẩm Việt này rõ ràng là cố tình, dùng mọi cách để kéo cô cùng sa đọa. Chết tiệt, cô không thể chịu thua được! Cô quyết định giành lại chủ quyền, địa bàn của mình thì tất nhiên phải do mình làm chủ!

Thẩm Việt yêu c.h.ế.t dáng vẻ chủ động này của cô. Không cần bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cũng chẳng cần bất kỳ sự ràng buộc nào.”

“Sau những giây phút mặn nồng, Lâm Hiểu Thuần mới quyết định kể hết mọi bí mật về Tiệm thuốc Đông y cho Thẩm Việt nghe.

Lúc này, Thẩm Việt mới vỡ lẽ tại sao cô có thể lấy ra bất cứ thứ gì mình muốn một cách thần kỳ như vậy.

Nơi này quả thật là một sự tồn tại phi thường.

Anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: Em có thể đưa anh đi tham quan ‘Tiệm thuốc Đông y’ của em được không?

Lâm Hiểu Thuần cong cong đôi mắt cười: Đương nhiên rồi. Đây là nơi em lớn lên từ nhỏ đấy, để em cho anh xem ảnh hồi bé của em trước đã.

Nói rồi, cô lôi ra một cuốn album dày cộp, mở ra trước mặt Thẩm Việt.

Nhìn những tấm ảnh dìm hàng thời thơ ấu của cô, Thẩm Việt không nhịn được mà phá lên cười sảng khoái.

Lâm Hiểu Thuần véo tai anh, ra vẻ dỗi hờn: Không được cười! Còn cười nữa là sau này em cấm cửa anh luôn đấy.

Được, được, anh không cười nữa. Thẩm Việt miệng thì hứa hẹn, nhưng tiếng cười vẫn không sao kìm lại được.

Vợ ơi, sao hồi bé em lại 'số nhọ' thế này, chẳng có lấy một tấm ảnh nào xinh xắn cả, toàn là khoảnh khắc khó đỡ thôi. Người chụp ảnh cho em cũng thật bá đạo quá đi mất.

Anh không nỡ nói vợ mình buồn cười, đành đổ tại người chụp ảnh vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.