Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 140: Quốc Gia Của Ta Là Hoa Hạ (2/2)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:27
Ngoài trường thi, Chủ khảo Quách Hiến đang ngồi ngay ngắn trên công đường, nhấp chén trà thơm.
Với thân phận như hắn, người đưa hối lộ đâu có ít.
Biết bao nhiêu kẻ vùi đầu khổ học mười mấy năm, chẳng qua cũng vì ba ngày này, tự nhiên phải dốc toàn gia sản, mong đổi được công danh phú quý.
Song Quách Hiến cũng có tính toán riêng.
Tiền nhỏ không thèm, tiền lớn cũng chẳng thể nhận bừa.
Phải biết, sau Hội thí là Điện thí – do thiên tử thân chấp bút ra đề. Nếu hắn dám nhúng chàm, e rằng đầu cũng khó giữ.
Cho nên mỗi kỳ Hội thí, hắn đều lựa người cẩn trọng, vừa có thực lực, vừa có điều kiện.
Lần này, Phương Lộc Chi và Vương Thế Nguyên chính là ứng cử viên tốt nhất.
Vương Thế Nguyên dâng ngàn lượng bạc, tiếc rằng diện mạo bình thường, học vấn cũng chỉ tạm tạm.
Còn Phương Lộc Chi tuy lễ mọn hơn, nhưng dung mạo tuấn tú, lời nói cử chỉ cũng hợp lòng hắn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vị trí trạng nguyên năm nay, e rằng đã có chủ.
Nghĩ đến đống ngân lượng trắng phau, Quách Hiến không khỏi lắc đầu đắc ý, khe khẽ ngân nga một khúc tiểu điệu…
Một bên khác, La Vân Khỉ cũng đang đếm ngày canh giờ.
Tính ra, chắc chỉ trong hai hôm nay là Hàn Diệp nhập trường, lòng nàng không khỏi thấp thỏm bất an, quán lẩu cũng chẳng còn tâm trí mà trông nom.
Hoàng Oanh Oanh ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn nàng, mím môi cười:
“La tỷ tỷ chẳng phải bảo mình rất trấn định sao, sao giờ còn thấp thỏm hơn cả muội?”
La Vân Khỉ khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ lên trán Oanh Oanh:
“Tiểu nha đầu, còn dám trêu ta à? Hay đã quên cái dáng sợ sệt hôm trước rồi?”
Oanh Oanh che miệng cười:
“Muội nào dám nói là mình không lo đâu.”
“Vậy sao muội lại biết ta đang lo lắng?”
La Vân Khỉ khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm.
“Ánh mắt của La tỷ đã gần như nhìn xuyên qua rồi, tiếc rằng ngươi không có cặp mắt thần, dù nhìn lâu cũng chẳng thể thấy được Kinh thành.”
“Tiểu nha đầu này.”
La Vân Khỉ trách móc, tay nhẹ nhàng gõ lên trán của Hoàng Oanh Oanh.
Rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ta không lo lắng hắn thi không đỗ, chỉ lo hắn gặp được giai nhân, rồi quên cả trời đất.”
Hoàng Oanh Oanh cười khúc khích đáp:
“Mặc dù chỉ gặp qua Hàn đại ca hai lần, nhưng muội cũng có thể nhận ra, Hàn đại ca không phải là hạng người như vậy. La tỷ tỷ lo lắng về việc này, thực sự là không cần thiết.”
Nhìn nàng ta cười đùa, La Vân Khỉ lại không biết nên nói gì.
Theo tình tiết trong sách, Hàn Diệp lần này vẫn là người đứng đầu trong kỳ thi Hội, trực tiếp vào Điện thí, trở thành môn đồ của thiên tử, được phong chức Thị lang. Một năm sau, Tể tướng qua đời, Hàn Diệp được thiên tử ân sủng, tạm thời nắm giữ ấn triện tể tướng, ba tháng sau chính thức trở thành quan nhất phẩm.
Và chính vào ngày Hàn Diệp đỗ Trạng nguyên, hắn đã tình cờ gặp được Công chúa cải trang đi dạo phố, hai người vừa gặp đã thương, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Nghĩ đến cảnh tượng trong sách, La Vân Khỉ không khỏi thở dài, đứng dậy nói:
“Không nghĩ nữa, dù sao thì đó cũng là số mệnh của hắn, chúng ta lo lắng cũng chẳng ích gì.”
“Như vậy mới giống La tỷ tỷ.”
Hoàng Oanh Oanh nhìn nàng một cái rồi tò mò hỏi:
“Muội rất muốn biết câu chuyện về nữ quan ấy, không biết La tỷ tỷ có thể kể cho muội nghe không?”
“Được thôi.”
La Vân Khỉ với vẻ mặt đầy tôn kính, nói:
“Bà là một người phụ nhân vô cùng vĩ đại, cũng là một trong những Ngoại giao sứ xuất sắc của quốc gia chúng ta. Bà có khả năng nói năng sắc bén, lại hết sức gần gũi, là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều phụ nhân…”
Hoàng Oanh Oanh ngạc nhiên hỏi:
“Quốc gia của chúng ta? La tỷ tỷ chẳng phải là người của Thiên Long quốc sao?”
“Ơ…”
La Vân Khỉ suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi của mình, Hoàng Oanh Oanh không giống như Hàn Dung, không dễ bị lừa như vậy.
“Thực ra… ờ… ta không phải người của Thiên Long quốc, gia đình ta thực sự là những người tị nạn từ nơi khác…”
“Á, vậy La tỷ tỷ rốt cuộc là người của nơi nào?”
La Vân Khỉ lập tức tỏ vẻ vô cùng tự hào, nói:
“Quốc gia của chúng ta tên là Hoa Hạ, là một quốc gia văn minh có lịch sử lâu dài, nơi đây nhân tài xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều anh tài xuất chúng.”
“Thật sự có một quốc gia như vậy sao? La tỷ tỷ có thể kể cho muội nghe câu chuyện về quốc gia của các ngươi được không?”
La Vân Khỉ mỉm cười tự hào đáp:
“Đương nhiên có thể. Câu chuyện về quốc gia của chúng ta, nếu kể một năm cũng không kể hết…”