Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 139
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:26
A Mộ cũng ủng hộ nàng: “Nhưng chúng ta sẽ đi đâu? “
Thiếu niên nói: “Cứ rời khỏi đây trước đã, đi đâu cũng được, miễn là càng xa càng tốt. “
“A Tễ, ngươi muốn đi thật sao? Ta có thể giúp ngươi. “
A Tễ có chút do dự. Thật ra, ngoài việc không được phép rời khỏi tiểu viện, cuộc sống của nàng vẫn rất tốt, cơm ăn áo mặc không thiếu thứ gì. Tiểu Hồng từng kể, người ở bên ngoài không có cơm ăn phải bán con bán cái. Rời khỏi đây, liệu nàng có thể sống tốt hơn không?
Nàng cứ chần chừ mãi cho đến mùa hè năm sau. Một ngày nọ, nàng tình cờ nghe được chuyện các anh chị em khác của mình được ra ngoài du ngoạn, còn đến phủ thành mua sắm trang sức, xem hát. Một cảm giác hụt hẫng mơ hồ dâng lên trong lòng, nàng quyết định cũng phải đến phủ thành xem thử một lần.
Ngay khi nàng đang chuẩn bị trộm đi, châu phủ nơi nàng ở bỗng xảy ra động đất. Nhà cửa sụp đổ, núi non sạt lở, hàng vạn bá tánh phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Cùng lúc đó, tin tức từ khắp nơi dồn dập truyền về: phương bắc hạn hán kéo dài hơn một năm, chiến loạn liên miên; phương nam lại mưa lớn ròng rã cả tháng trời, khiến đê vỡ, lũ lụt hoành hành, ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân dọc hai bờ sông hàng ngàn dặm.
Dân chúng khắp nơi đều đồn rằng do hoàng đế ăn chơi sa đọa nên ông trời nổi giận. Hoàng đế biết chuyện thì tức giận vô cùng, ra lệnh c.h.é.m đầu một loạt những kẻ tung tin đồn nhảm, đồng thời hạ lệnh cho quốc sư lập đàn tế trời, cầu phúc cho thiên hạ. Để chuẩn bị cho lễ tế lần này, triều đình ra chiếu chỉ, yêu cầu lò gốm quan của nhà họ Tống phải nung cho được gốm men tế hồng trong thời gian quy định để dùng trong đại lễ cầu quốc thái dân an.
Nhận được thánh chỉ, Tống lão gia lập tức cho mở lại lò gốm Từ chuyên nung men tế hồng. “Thưa các vị, “ ông dõng dạc nói, “lần này, Thánh Thượng lại giao trọng trách nung gốm men tế hồng cho lò gốm Từ của Tống gia chúng ta, đây là sự tin tưởng to lớn ngài dành cho gia tộc. Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, Tống gia nhất định sẽ bước lên một tầm cao mới, vượt qua cả vinh quang của tổ tiên khi nung gốm sứ Thanh Hoa lừng lẫy! “
Các vị tộc lão nghe xong ai nấy đều phấn chấn như được tiêm m.á.u gà, dường như đã thấy được cảnh vinh quang rạng rỡ trước mắt. “Triều đình chỉ cho chúng ta hai mươi ngày, phải lập tức khai lò ngay. Muốn đảm bảo không có bất cứ sai sót nào, chúng ta buộc phải dùng đến cách đó . “
“Nuôi quân ba năm, dùng trong một giờ. Đã đến lúc nó phải hy sinh vì lò gốm Từ của Tống gia chúng ta rồi. “ Tống lão gia dứt khoát phất tay, ra lệnh cho các tộc lão và thợ gốm lập tức chuẩn bị.
Trong lúc lò gốm Từ đang gấp rút chuẩn bị, A Mộ cũng nghe ngóng được vài tin tức. Nàng nhận thấy tất cả người nhà họ Tống đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng hệ trọng. Hơn nữa, một vài người trong Tống gia đã lặng lẽ rời đi, có vẻ như là đến một nơi nào đó an toàn hơn ”
“Lúc cậu thiếu niên mang đồ cho cha mình, cũng phát hiện ra lò gốm được canh phòng nghiêm ngặt hơn hẳn mọi khi. Cậu vội lẻn đến bên lỗ chó hóng chuyện, thì thầm với A Tễ: “Dạo này bên ngoài lộn xộn lắm, hay là chị nhân cơ hội này trốn đi đi, nhưng nhớ phải tránh xa phía lò gốm ra đấy. “
A Tễ hạ quyết tâm. Nàng ôm khư khư chiếc bình ngọc hồ xuân tráng men huyết dụ, dắt theo A Mộ, nửa đêm lén trèo tường, theo chân cậu thiếu niên chui qua một cái lỗ chó khác để trốn ra ngoài.
Cả hai cứ ngỡ sẽ trốn thoát thuận lợi, nào ngờ chẳng mấy chốc tung tích đã bị phát hiện. Vừa bị bắt lại, A Tễ đã phải hứng trọn cái tát nảy lửa của Tống lão gia. Ông ta gầm lên: “Mày là con gái nhà họ Tống mà còn dám bỏ trốn? Mày muốn chạy đi đâu? Mày quên những lời phu tử đã dạy mày rồi sao? “
A Tễ bị đánh đến choáng váng, m.á.u tươi rỉ ra từ khóe miệng. Cậu thiếu niên hốt hoảng chạy đến đỡ nàng, nhưng lại bị đám gia nhân của Tống lão gia đè chặt lại. “Một thằng con của thợ gốm quèn mà cũng dám bắt cóc con gái ta? Đánh nó cho ta, đánh c.h.ế.t nó cho ta! “
“Không liên quan đến cậu ấy, là do con tự muốn rời đi! “ A Tễ cố vùng ra để ngăn cản nhưng bị mấy mụ v.ú già ghì chặt lấy. A Mộ thấy vậy liền vội vàng xông lên giúp. A Mộ là Vật Linh nên có chút sức mạnh, dễ dàng đẩy đám người hầu và mấy mụ già ra.
Lũ người hầu và mấy mụ già sợ hãi tột độ, chuyện quái gì thế này? Dường như có một thế lực vô hình vừa đẩy họ ra.
Thấy A Mộ có thể giúp mình, A Tễ vội ôm chặt chiếc bình ngọc hồ xuân tráng men huyết dụ, giục giã: “A Mộ, mau cứu cậu ấy! “
Ánh mắt Tống lão gia chợt dừng lại trên chiếc bình A Tễ đang ôm trong lòng, một màu đỏ tươi diễm lệ đến nhức mắt. Con ngươi ông ta bỗng co rút lại, vươn tay định giật lấy: “Cái này từ đâu ra? Đưa đây cho ta! “
A Tễ lập tức ôm chặt chiếc bình: “Đây là chiếc bình đã ở bên con từ nhỏ đến lớn, ông không được lấy nó đi! “
Ở bên từ nhỏ đến lớn? Tống lão gia chợt nghĩ đến người đàn bà đã c.h.ế.t trong lò gốm năm xưa, bất giác rùng mình một cái. Càng chột dạ, ông ta lại càng ra sức giằng lấy chiếc bình. Trong lúc lôi kéo, chiếc bình tuột khỏi tay, rơi xuống đất. “Choang” một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh.
Bình sứ vừa vỡ nát, A Mộ cũng lập tức suy yếu đến mức đứng không vững. A Tễ kinh hãi nhìn thân hình trong suốt của cô ấy lảo đảo rồi ngã gục xuống đất, nước mắt tuôn rơi lã chã: “A Mộ! “
Nghe đến đây, Giang Khê đã có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo: “Cuối cùng hai người họ đều không trốn thoát được, đúng không? “
A Mộ gật đầu. Sau khi bản thể của cô bị đập vỡ, A Tễ đã bị đánh ngất rồi cưỡng chế đưa về, một lần nữa bị nhốt lại trong tiểu viện. Còn cậu thiếu niên kia thì bị đánh cho thừa sống thiếu chết. Tất cả mọi người trong tiểu viện đều bị phạt, trong đó Tiểu Hồng là người bị phạt nặng nhất.
“Sau khi bị vỡ, ta suy yếu vô cùng, đến mức ngay cả hình người cũng không thể ngưng tụ được. Mãi cho đến khi con trai của Tiểu Hồng nhặt những mảnh vỡ của ta về nhà, ta mới dần hồi phục. Vừa có thể hiện hình, ta đã vội quay lại tiểu viện thì thấy A Tễ đang sốt cao, miệng liên tục nói mê sảng. “ A Mộ cứ thế ở bên cạnh, dùng khăn lau vầng trán nóng rực, giúp nàng hạ sốt, đút cho nàng từng muỗng nước, lặng lẽ bầu bạn, chăm sóc.
A Tễ sốt li bì suốt hai ngày mới từ từ tỉnh lại. Gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, khẽ nắm lấy bàn tay hư ảo của A Mộ, thều thào gọi: “A Mộ . “ Có cậu ở đây, thật tốt quá.
A Mộ chỉ có thể đáp lại bằng một cái ôm hư ảo, nhẹ bẫng như một cơn gió, không một chút trọng lượng hay hơi ấm. “Tớ đã hứa rồi, tớ sẽ luôn ở bên cậu. “
A Tễ nhìn ra được sự suy yếu của A Mộ, trong lòng vừa ân hận vừa áy náy. Tất cả là tại nàng, là nàng đã liên lụy đến A Mộ, liên lụy đến cậu thiếu niên kia, và cả Tiểu Hồng nữa. “Xin lỗi, là tớ đã hại mọi người. “
“Là lỗi của tớ. “ A Mộ đã không bảo vệ được A Tễ, không thể đưa nàng rời khỏi nơi này. Đều tại cô, giá như cô mạnh hơn một chút thì đã tốt.
A Tễ lắc đầu, không phải lỗi của A Mộ, mà là do nàng quá tham lam. Nàng ở nơi này đã được sống trong nhung lụa, hưởng thụ mọi thứ, vậy mà vẫn còn khao khát thế giới bên ngoài. Thật không nên.
Thế nhưng, sâu trong thâm tâm nàng vẫn dấy lên một tia không cam lòng. Đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn nhìn lên xà nhà, yếu ớt thở dài: “A Mộ, tớ mệt quá. “
“Cậu bệnh rồi, ngủ một lát đi. “ A Mộ cố gắng chống đỡ cơ thể, dịu dàng vuốt ve trán nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
Nghe giọng nói mềm mại của A Mộ, A Tễ chợt hoảng hốt ngỡ như đó là mẹ đang vỗ về mình. Bàn tay ấy thật mềm mại, tựa như mây, khiến lòng nàng dần thôi thấp thỏm, lo âu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng mở mắt lần nữa, bên ngoài đã tối đen như mực. A Mộ không có ở đây, cổ họng khô rát khiến nàng muốn gọi người mang nước đến, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng mấy mụ v.ú già canh ngoài cửa đang nói chuyện.
Một mụ nói rằng nàng và mẹ mình trông giống hệt nhau, còn nói nếu năm đó mẹ nàng không bị lão gia cưỡng ép đưa đi, có lẽ bây giờ nàng đã được sống một cuộc đời sung sướng như một tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Một mụ khác hỏi: “Bị lão gia đưa đi đâu? “
Mụ kia đáp: “Ta nghe nhà ta nói là bị đưa đến lò gốm. Đêm đó, ông ấy còn nghe thấy tiếng đàn bà la hét thảm thiết. “
“Thật hay giả vậy? Không phải nói là đã rời phủ rồi sao? “
“Lời dỗ con nít mà bà cũng tin à? Có người mẹ nào lại nỡ lòng vứt bỏ con mình chứ… “
Nghe thấy tất cả, A Tễ như bừng tỉnh. Đôi mắt nàng lập tức đỏ ngầu, nước mắt cứ thế chảy dài theo khóe mắt, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả gối."