Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 221

Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:35

Ngài không tài nào vượt qua được nỗi đau này

Một lão nhân cố chấp làm sao

Giang Khê khẽ thở dài: “Bình An gia, hãy cùng cháu đến Dung Thành đi. Chỉ cần trở lại Thập Nhị Kiều, ngài sẽ không còn phải lo sợ sẽ tan biến nữa. “

Nhưng Bình An gia chỉ muốn ở lại nơi này

Giang Khê lại thở dài. Tình cảm giữa Vật Linh và chủ nhân thật quá đỗi thuần khiết, một lần gắn bó là trọn cả một đời. Đôi khi, cô thật sự hy vọng họ có thể ích kỷ hơn một chút, có thể sống vì chính bản thân mình

“Thật ra Dung Thành có nhiều thứ hay ho lắm. Chúng ta có thể đi ăn lẩu, đi ngắm núi tuyết, chiêm ngưỡng cảnh mặt trời nhuộm vàng đỉnh núi. Thế giới rộng lớn như vậy, ngài có thể đi khắp nơi xem thử, rồi chụp những tấm ảnh thật đẹp về cho ông Vu và người nhà của ông ấy xem. “

“Họ không có cách nào ngắm nhìn thế giới này, vậy ngài hãy đi thay họ mà ngắm nhìn đi. “

Bình An gia đã trải qua quá nhiều thăng trầm, điều duy nhất ngài cầu mong chỉ là sự tĩnh lặng trong tâm hồn, còn những thứ khác đều chẳng hề hứng thú. Phong cảnh Giang Khê miêu tả nghe thật mỹ lệ, nhưng ngài không muốn đi xem, ngài chỉ muốn ở lại đây

Giang Khê còn định khuyên thêm, nhưng đã bị Bình An gia cắt lời: “Cô đi đi. “

Ngài chỉ muốn ở lại nơi này, ngắm thủy triều lên xuống, nghe tiếng sóng vỗ và gió reo, tiện đường cứu giúp mấy đứa trẻ sẩy chân xuống nước, cho đến tận khoảnh khắc bản thân mình tan biến. “Chờ ta tan biến rồi, cô có thể lên thuyền mang thân thể bằng gốm của ta đi. “

Giang Khê nhìn vào trong khoang thuyền. Trên chiếc bàn bên trong đặt một bức tượng Phong Sư gia bằng gốm, mắt lồi như chuông đồng, mũi to, miệng ngoác rộng. Thân tượng đã nứt ra nhiều đường, nhưng vẻ uy nghiêm vẫn còn vẹn nguyên

Đây hẳn là những vết tích để lại sau vài lần ngài cứu người. Trong thâm tâm, Giang Khê vẫn mong Bình An gia có thể khỏe lại, để cuối cùng được ghi vào Sách tranh đồ cổ. “Bình An gia, để cháu giúp ngài chữa trị nhé. “

Vật Linh đồ cổ sau khi được Giang Khê chữa trị sẽ không còn suy yếu như vậy nữa

“Không cần, cảm ơn cô. Các người đi đi. “ Bình An gia giơ tay, tiễn Giang Khê xuống thuyền. Một mình ngài ngồi trên boong tàu, vừa uống rượu vừa lặng lẽ nhìn ra biển

Ánh trăng lạnh lẽo buông xuống, rọi lên boong tàu, càng làm nổi bật bóng hình cô độc và lẻ loi của ngài

Giang Khê nhìn bóng lưng ấy, khẽ thở dài

Hoài Trúc trông theo bóng hình đơn độc của ngài, bỗng nhớ tới một bài đồng dao, liền khe khẽ hát lên: “Thuyền nhỏ bạc lững lờ trôi, treo mình giữa trời nhung thẳm. Tâm sự của người đôi ba phần xanh thẳm, đậu lại giữa lòng ta thăm thẳm u hoài . “

Giọng hát mộc mạc, chân thành mà trong trẻo, lại mang theo sự tĩnh lặng đặc trưng như tiếng sóng biển, chậm rãi trôi trong đêm đen, len lỏi vào tận sâu trong lòng người

“Thông báo chính thức: Qua điều tra xác minh, ông Vu chưa từng có hành vi dâm ô với bé Anh (tên đã được thay đổi). Vụ việc là do mẹ của đứa bé đa nghi, bịa đặt . “

“Qua điều tra, Trương Đại Cường, Lý Hồng và những người khác sau khi biết được địa chỉ cụ thể của ông Vu từ Tiểu Long đã đến tận nhà đe dọa, uy hiếp, dẫn đến việc ông Vu bị sốc mà đột tử . “

Sau khi thông báo chính thức được đưa ra, một bộ phận cư dân mạng bày tỏ sự tiếc nuối và hối hận. Nhưng một số khác vẫn tỏ ra nghi ngờ, cho rằng chuyện này không giống với ấn tượng cố hữu của họ về những ông già lượm ve chai. Rốt cuộc trước đây đã có rất nhiều tin tức về những vụ ông già xâm hại phụ nữ, và quan trọng nhất là ông ta trông rất xấu xí, nhìn qua đã không giống người tốt

“Đồ ngốc mới tin ông ta là người tốt. Dù chưa thực hiện hành vi, nhưng có thể là chưa kịp làm thôi, chắc chắn có ý đồ xấu rồi. Nếu không, tại sao lại đàng hoàng tử tế dẫn vào ngõ nhỏ mà không đưa thẳng đến đồn cảnh sát? “

Bộ phận cư dân mạng này, với tư thế “chỉ mình ta tỉnh táo giữa đám đông say xỉn “, đã đăng tải đủ loại bình luận, thậm chí còn cho rằng chính quyền có vấn đề, nghi ngờ có giao dịch mờ ám sau lưng

Ngay khi một làn sóng nghi ngờ mới về sự tín nhiệm của cơ quan chức năng sắp bùng lên, các phóng viên đến thôn phỏng vấn đã lần lượt đăng tải những video làm sáng tỏ sự việc

Ông cụ đã mời Giang Khê uống trà hôm trước nói: “Lão Vu là một người khổ mệnh. Hồi trẻ vợ con c.h.ế.t trên biển, lão suy sụp mất mấy năm trời. Sau này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nhưng không dám ra khơi nữa, đành sống bằng nghề lượm ve chai. Lúc trẻ lão cũng là người trông sáng sủa, bảnh bao lắm, nhưng dầm mưa dãi nắng, cả ngày khom lưng làm việc, dần dần lưng còng đi, người cũng phơi nắng đến đen nhẻm, già nua . “

Trưởng thôn nói: “Ông Vu thật ra là người rất tốt. Hễ có thời gian là ông ấy lại ra bờ biển trông chừng, cứu được rất nhiều đứa trẻ bị rơi xuống nước. Buổi tối ông cũng thường ngủ lại trên con thuyền bỏ hoang ngoài bãi biển, hễ có động tĩnh gì là sẽ báo cho thôn ngay. “

Một người dân trong thôn: “Trưởng thôn nói đúng đấy ạ. Ông Vu tốt lắm. Hồi nhỏ tôi trèo cây bị mắc kẹt, chính ông ấy đã bế tôi xuống. Có lần tôi đi xe bị ngã, ông còn đưa tôi về nhà, rồi cho chúng tôi ăn kẹo bánh ông mua nữa. “

Trưởng thôn nói tiếp: “Lúc chúng tôi giúp ông Vu dọn dẹp nhà cửa, đã phát hiện ra một hộp đầy biên lai chuyển tiền, tất cả đều là gửi cho trẻ em ở vùng núi nghèo khó. “

Ông giơ ra một xấp biên lai dày cộm, có tờ 200, 500 tệ, có tờ một, hai nghìn tệ, nhiều nhất là một vạn tệ. Đó là những khoản tiền từ mấy năm gần đây, khi thu nhập khá hơn thì ông lại quyên góp nhiều hơn ”

“Một người dân trong thôn cảm khái: “Tôi nghe nói nghề thu mua phế liệu kiếm được bộn tiền lắm, thế mà ông cụ Vu vẫn sống vô cùng tằn tiện, quần áo lúc nào cũng cũ sờn. Hóa ra là ông cụ đem đi quyên góp hết rồi. “

Những người dân làng và các bạn học sinh từng được ông giúp đỡ cũng lần lượt lên tiếng: “Em đã từng suýt phải bỏ học, may mà có tiền của ông Vu quyên tặng, em mới được tiếp tục đến trường, mới có cơ hội bước ra khỏi vùng núi nghèo khó này. Em thực sự rất biết ơn ông ạ. “

“Bọn em cũng vậy. Chỉ là trước giờ không hề biết người giúp mình cụ thể là ai. Lần này đọc tin tức, thầy giáo cũ thấy tên ông mới đi tra lại thông tin gửi tiền ngày trước rồi báo cho chúng em. “

“Ông Vu trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi báo đáp, ông là người tốt thật sự. Xin các bạn trên mạng đừng mang thành kiến ra để phán xét một người như ông. “

Sau khi chuyện ông cụ Vu quyên góp được lan truyền, không ít cư dân mạng cảm thấy áy náy và vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, là do tôi đã trông mặt mà bắt hình dong. “

“Không thể ngờ ông cụ lại thầm lặng giúp đỡ nhiều người đến vậy, tốt hơn khối kẻ đạo đức giả ngoài kia. “

“Lẽ ra ông ấy nên nói ra chuyện này sớm hơn, để tôi không bị dắt mũi như thế. “

Nhưng vẫn có kẻ cho rằng đây chỉ là một màn tẩy trắng: “Nhưng cái lưng còng gù, dáng vẻ đen đúa xấu xí của ông ta trông hèn mọn thật sự. Tôi vẫn cảm thấy . “

Một cư dân mạng, người từ đầu đã nhận ra mẹ cô bé đang cố tình kích động dư luận để kiếm chác, liền phản bác: “Tất cả chúng ta đều bình đẳng, việc nào ra việc đó. Không làm là không làm, đừng chỉ vì ngoại hình, giới tính, công việc hay quá khứ của một người mà kỳ thị, mà áp đặt tội danh cho họ! “

“Đúng thế! Tôi xấu xí thì không được quyền có một trái tim lương thiện à? Tôi lùn thì không thể sống một cách quang minh chính đại sao? Tôi từng lỡ lầm trong quá khứ thì bây giờ không được phép làm việc tốt ư? Xin đừng áp đặt những định kiến rập khuôn như thế! “

“Thành kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn . “

Giang Khê lướt xem hết tin tức và bình luận, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông cụ Vu gặp nạn vì sức ép của dư luận và những thành kiến độc hại trên mạng, giờ đây, sự thật được phơi bày cũng coi như đã trả lại sự trong sạch cho ông

Nàng nhìn về phía nhà ông cụ, người trong làng đã lo liệu chu toàn hậu sự cho ông. Còn ông Bình An thì đang ôm vò rượu, đứng trên mũi thuyền, lặng lẽ dõi mắt về phía khu mộ trên bờ vách đá

Haizz, lại hai con người bị mắc kẹt ở nơi này

Giang Khê khẽ thở dài

A Tửu ôm mấy thùng hải sản đi tới, giọng non nớt dỗ dành: “Giang Giang đừng buồn. “

“Chị không buồn, chỉ là thấy chúng ta nên sống thoáng hơn một chút. “ Giang Khê thu lại tầm mắt, nhìn mấy Vật Linh bên cạnh. Kim Bảo vẫn vô tư lự như cũ, mắt láo liên tìm kiếm dấu vết của vàng. Hoài Trúc thì miệng ngân nga khúc hát, tay cầm quạt phe phẩy. Cuối cùng, nàng nhìn về phía A Tửu và Chiết Chiêm, nhẹ giọng dặn dò: “Sau này nếu chị không còn nữa, các em hãy cứ sống cuộc đời của riêng mình, đừng giống như họ, chỉ vì một lời hứa mà mắc kẹt ở một nơi đến hết đời. “

Nghe vậy, A Tửu lập tức buông thùng hải sản, lao tới ôm chầm lấy Giang Khê: “Giang Giang, em không muốn chị đi đâu hết! “

“Là 'sau này', chứ không phải bây giờ. “ Giang Khê ngửi thấy mùi tanh nồng trên người A Tửu, liền ghét bỏ đẩy cậu ra, “Bảo đi mua hải sản, em mua phải cá ươn à? Sao mà hôi thế? “

“Hôi sao? “ A Tửu nửa tin nửa ngờ đưa tay lên ngửi tay áo mình. Oẹ, hôi thật! “Đều tại Kim Bảo! Cậu ta cứ nhất quyết lôi em đến chỗ người ta vứt nội tạng cá để đãi vàng. “

“Đi tắm rửa ngay đi. “ Bị cắt ngang mạch cảm xúc, Giang Khê cũng chẳng còn tâm trạng buồn bã nữa. Nàng gọi Chiết Chiêm cùng mình khuân mấy thùng hải sản lên xe để về nhà

"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.