Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 244
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:37
“Đuổi lũ Bắc tộc, trả lại yên bình cho Nam Quốc!”
“Đuổi lũ Bắc tộc, trả lại yên bình cho Nam Quốc!”
Tiếng hô vang lên hết lần này đến lần khác, dội vào không gian, hào hùng và kiên định
Nam Tiện chống thanh Chiết Chiêm, chậm rãi đứng dậy. Hắn không hề để ý rằng, thanh kiếm đã nhuốm đầy m.á.u tươi bỗng lóe lên một luồng hàn quang kỳ lạ. Dường như sau khi được “khai huyết”, lưỡi kiếm càng trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết
Đó là lần đầu tiên Chiết Chiêm ra trận, lần đầu tiên nếm mùi m.á.u
Và cũng là lần đầu tiên, một tia ý thức le lói hình thành
Dường như nó đã biết mình là vũ khí của ai, biết được sứ mệnh của mình
Nó muốn trở nên sắc bén hơn nữa, muốn tiêu diệt nhiều kẻ ác hơn nữa, để trở thành thanh kiếm mà điện hạ hài lòng nhất
Đêm nay chỉ là một trận đánh thăm dò quy mô nhỏ, một chiến thắng không đáng kể. Sau đó, họ liên tục phải đối mặt với vô số lần khiêu khích và nghênh chiến. Lần nào Nam Tiện cũng mang theo Chiết Chiêm xông pha trận mạc. Trải qua hết trận này đến trận khác, chủ và kiếm phối hợp ngày càng ăn ý, giúp Nam Tiện càng lúc càng dễ dàng tung hoành trên chiến trường
Hắn cũng dần quen với mùi m.á.u tanh nồng, không còn cảm thấy buồn nôn nữa, chỉ có đôi mày thanh tú là vằn lên những tia lạnh lẽo, tàn khốc
Ý thức của Chiết Chiêm cũng ngày một mạnh mẽ hơn. Thân kiếm đen tuyền như được bao bọc bởi một tầng sát khí và m.á.u tanh đặc quánh từ chiến địa
Nam Tiện mình đầy m.á.u trở về lều trại trong doanh địa. Việc đầu tiên hắn làm là lau sạch vết m.á.u trên thân Chiết Chiêm, rồi cẩn thận đặt nó lên giá gác kiếm bằng đồng trên chiếc bàn thấp
Tùy tùng A Đại nhìn thanh Chiết Chiêm, bất giác rùng mình vì khí lạnh bức người và cả luồng sát khí hung tàn y hệt như trên người điện hạ. “Điện hạ, thanh kiếm này càng ngày càng đáng sợ ”
Thanh Chiết Chiêm dù đã được lau chùi, nhưng mùi m.á.u tanh vẫn còn phảng phất, quyện với hơi thở tàn nhẫn, bạo tàn và c.h.ế.t chóc của chiến trường, mãi không thể nào gột sạch
Cũng giống như Nam Tiện, m.á.u tanh, c.h.ế.t chóc và bóng tối u ám đang dần nuốt chửng hắn, từ từ ngấm sâu vào tận tâm can, in hằn dấu ấn hủy diệt lên từng mạch máu, thớ xương
Trong mắt A Đại, thanh Chiết Chiêm và chủ nhân của nó đã trở nên giống hệt nhau
Nam Tiện xót xa nhìn thanh kiếm, đặc biệt là vết sứt mẻ trên lưỡi kiếm. “Vất vả cho ngươi rồi, Chiết Chiêm ”
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve chuôi kiếm đã nhuốm màu máu. “Đợi ngày trở về kinh thành, ta sẽ dùng dòng nước trong sạch nhất để gột rửa cho ngươi, cuốn trôi đi tất cả những gì đã xảy ra ”
Được.
Khi ấy, Chiết Chiêm đã lặng lẽ đáp lời trong tâm thức
Nó mong chờ ngày chiến tranh kết thúc, để được cùng điện hạ trở về kinh thành
Kinh thành, nơi Nam Tiện ngày đêm thương nhớ
Cũng là nơi hắn dốc lòng bảo vệ
Vì thế, mỗi khi lau kiếm, Nam Tiện thỉnh thoảng sẽ kể cho Chiết Chiêm nghe những câu chuyện về kinh thành
“Nam Quốc của chúng ta rộng lớn lắm, có đồng bằng, có sông ngòi, có núi cao, có tuyết sơn, cả thảo nguyên và hoang mạc nữa. Nhưng đa số người dân đều sống ở kinh thành và những vùng đồng bằng xung quanh ”
“Dân chúng ở kinh thành sung túc hơn nhiều. Họ biết xây nhà cửa, biết nung gốm sứ, biết dệt vải, biết trồng trọt lương thực. Họ còn dùng lương thực để chế biến ra vô số món ăn ngon, hương vị đều rất tuyệt ”
“Tất cả những điều đó đều do Đại Vu dạy cho chúng ta, giúp Nam Quốc trở thành quốc gia giàu có nhất. Chúng ta được mặc quần áo vải vóc, được ăn hoa quả và thức ăn nấu chín. Trong khi đó, đám người Bắc tộc bây giờ vẫn chỉ biết ăn sống nuốt tươi và nướng qua loa ”
“Bọn chúng đến Nam Quốc ta triều cống, phụ hoàng ta đã tử tế tiếp đãi, còn nhờ Đại Vu chỉ dạy cho chúng. Vậy mà chúng lại dám dòm ngó mảnh đất phì nhiêu của chúng ta…”
“Chúng liên minh với các bộ lạc khác, vây đánh Nam Quốc, đẩy đất nước ta vào thế bốn bề là địch. Nếu Nam Quốc bị công phá, lũ người Bắc tộc tàn bạo đó sẽ tàn sát dân lành, thiêu rụi nhà cửa ”
Nam Tiện vừa lau thanh trường kiếm đen sẫm mà lạnh lẽo, ánh mắt vừa trở nên kiên định lạ thường. “Chiết Chiêm, hãy giúp ta đuổi bọn chúng đi, bảo vệ giang sơn xã tắc, giữ cho trăm họ được an khang ”
Nghe được tâm nguyện của điện hạ, mũi kiếm của Chiết Chiêm khẽ rung lên, phát ra tiếng ngân vang như tiếng ong kêu
Nam Tiện mỉm cười, thầm nghĩ: Coi như ngươi đã đồng ý.
“Điện hạ cười gì vậy ạ?” A Đại bưng chậu nước vào để chủ nhân rửa mặt
“Không có gì ” Nam Tiện cảm thấy dường như Chiết Chiêm vừa đáp lại mình, nhưng không muốn nhiều lời với người khác. Hắn nhận lấy chậu nước không mấy trong trẻo để lau mặt và tay, rồi lại lau qua cho Chiết Chiêm một lần nữa. “Mấy hôm nay nghe nói nước không còn nhiều, trong thành còn nước không?”
“Trong thành nước cũng chẳng còn bao nhiêu ” A Đại bưng chậu nước bẩn sang một bên, tiết kiệm để lau áo giáp và giày cho điện hạ. “Phải chi được ở kinh thành thì tốt biết mấy. Ngoài kinh thành có một con sông lớn, chẳng bao giờ thiếu nước, dùng một vại đổ một vại cũng không thấy xót ”
Nam Tiện nhìn về phía hoang mạc xa xăm và dãy núi tuyết, nếu có thể đoạt lại hoang mạc, chiếm lại tuyết sơn, nơi này sẽ không bao giờ thiếu nước nữa
Nhưng người Bắc tộc vẫn không ngừng tăng viện, phe ta phòng thủ ở đây đã vô cùng gian nan, liệu có thể chiếm lại được tuyết sơn không?
Kiếm Chiết Chiêm cảm nhận được tâm trạng nặng trĩu của điện hạ, nó lại ngân lên một tiếng, như muốn an ủi chủ nhân
A Đại không nhận ra nỗi lòng của điện hạ, vô tư nói: “Điện hạ, không biết cây lê trong sân nhà mình đã bắt đầu ra quả chưa nhỉ? Năm ngoái sai trĩu cành, năm nay chắc cũng vậy thôi ”
Nam Tiện bừng tỉnh, nhớ đến cây lê ở tư dinh tại kinh thành, trong lòng bất chợt dâng lên một niềm mong đợi, hy vọng sớm ngày được trở về, sớm ngày được ăn những quả lê ngọt lịm
Chiết Chiêm mơ hồ như nhớ lại hình ảnh cây lê đó, nơi nó từng ở trước khi có ý thức. Ký ức mờ ảo, dường như có một cái cây rất lớn. Đó là cây lê sao? Vị của lê là gì nhỉ?
Đúng lúc đó, A Đại lại tấm tắc bên cạnh: “Lê ở cây đó là loại ngọt nhất mà tôi từng được ăn, không có quả nào ngọt bằng nó đâu. Thèm đồ ngọt quá đi mất ”
Chiết Chiêm lặng lẽ ghi nhớ: lê có vị ngọt
“Điện hạ, thế nào là ngọt ạ? Có món gì ngọt không?” Mấy người dũng sĩ bước vào lều, vừa hay nghe A Đại nhắc đến vị ngọt, bất giác trong miệng tứa nước bọt, thèm thuồng
A Đại nói không có, đồ ngọt ở kinh thành vốn đã hiếm, chỉ có một vài loại quả cây mới có vị ngọt. Vùng hoang mạc này vật tư thiếu thốn, đến trái cây còn chẳng có, lấy đâu ra đồ ăn ngọt?
Nam Tiện nói với họ: “Cậu ấy đang nhắc đến cây lê ở tư dinh tại kinh thành thôi, lê ở đó ngọt hơn những nơi khác ”
"