Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 23: Khẩu Nghiệp
Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:04
"Sư phụ, người nói gì vậy? Người mới bảy mươi lăm tuổi, Thối Thể Kỳ thọ được trăm tuổi, người ăn nhiều trứng ngỗng vào, dưỡng thân thể thật tốt, biết đâu còn có thể sống thọ đến bằng hai ba đời con vậy!" Tống Ngọc Thiện nói.
Bà bà bề ngoài trông có vẻ ốm yếu, thực chất thân thể cường kiện lắm, ở huyện Phù Thủy này chẳng ai đánh lại bà bà cầm gậy quải trượng đâu!
Hoa bà bà mỉm cười, không phản bác, chỉ múc thêm vài muỗng trứng hấp cho nàng.
"Mau ăn đi. Ăn xong thì theo ta học 《Tật Phong Côn Pháp》, càng sớm có năng lực tự bảo vệ mình thì càng tốt." Hoa bà bà nói.
Tống Ngọc Thiện nghe vậy gật đầu: "Sư phụ, con đã mong chờ ngày này từ lâu rồi, chỉ là, hôm nay con tiến giai xong, không khống chế được lực, cây trúc côn này..."
Hoa bà bà nhìn thấy trúc côn đã nứt toác đầu thành tám nhánh, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa lại vào rừng trúc chặt một cây khác, lần này chọn cây nào có tuổi đời lâu hơn một chút."
Tiếng khóc than ngoài tiệm chẳng hề ảnh hưởng đến một già một trẻ dùng bữa luyện côn.
Lần này xem Hoa bà bà biểu diễn lại 《Tật Phong Côn Pháp》, Tống Ngọc Thiện đã có cảm giác hoàn toàn khác.
Hoa bà bà cố ý chiếu cố thị giác của nàng, động tác thi triển chậm rãi rõ ràng. Tống Ngọc Thiện đã luyện côn pháp căn bản thuần thục, đã vô cùng quen thuộc. Vừa nhìn là nàng đã nhận ra, tất cả những chiêu thức cơ bản đều ẩn hiện trong bộ pháp này, hiện diện khắp nơi, thoạt nhìn đã chẳng còn khó khăn gì.
Nhưng khi bắt tay vào luyện, nàng liền nhận ra mình sơ hở trùng trùng. Vốn nàng đã thành thục khởi chiêu và thu chiêu của từng động tác, đều đặn trọn vẹn, có khởi có hạ. Bây giờ, một động tác còn chưa dứt hẳn, đã phải nối tiếp sang động tác khác, khiến nàng luôn khó lòng nắm bắt trọn vẹn.
Mới đầu nàng cảm thấy tay chân rối loạn, không điều khiển kịp. Nhưng càng luyện càng thuận, dần dần bắt đầu cảm nhận được huyền diệu bên trong. Cái cảm giác mỗi khi ra một côn lại phải suy nghĩ xem côn tiếp theo nên đánh vào đâu đã giảm đi đáng kể.
Mối liên kết của các động tác cơ bản dường như đều hiển hiện trong từng chiêu thức của《Tật Phong Côn Pháp》, một chuỗi biến hóa liên miên bất tuyệt.
Theo lời Hoa bà bà, chuỗi biến hóa này chính là nền tảng để 《Tật Phong Côn Pháp》 có thể đạt tốc độ nhanh chóng. Chiêu thức như gió, mạnh mà không loạn, liền mạch mà không đoạn. Gió thổi không ngừng thì thế côn cũng không ngừng, một khi chậm lại liền lộ sơ hở, chỉ tổ hại mình.
Nàng dần dần có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vận dụng bộ côn pháp này khi đối địch. Chỉ cần chiếm được thế thượng phong, đầu côn liên tục không dứt, khiến địch thủ không kịp trở tay, một côn nối tiếp một côn, áp người đến nghẹt thở.
Luyện tập suốt một buổi chiều, nàng cuối cùng cũng đại khái nắm vững các chiêu thức của bộ côn pháp này. Việc kế tiếp chính là sửa đúng từng chỗ sơ hở, một lần lại một lần luyện tập, dần dần lĩnh hội được ý nghĩa "tật phong" của côn pháp.
Lúc màn đêm buông xuống, bữa tối cũng được đưa tới. Tiếng khóc than ngoài tiệm quan tài đã tạm dừng một canh giờ lại vang lên: "Hoa bà bà, cầu xin ngài cứu mạng! Nếu không, hai vợ chồng già chúng ta sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy..."
Hoa bà bà không chút phản ứng, chỉ xoay người dặn dò Tống Ngọc Thiện: "Mau ăn tối xong thì trở về đi, ban đêm cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài."
Tống Ngọc Thiện cười khẽ, vội vàng ăn cơm.
Từ sau khi biết bản thân chưa khai Thiên Nhãn, ban đêm đối với nàng trở nên dị thường nguy hiểm, nàng đã học cách quý trọng mỗi tấc hoàng hôn trước khi trời tối. Lúc mặt trời vừa sắp lặn, lòng nàng đã thấy gấp rút như chuông báo nguy.
Lúc rời đi, Hoa bà bà đích thân tiễn nàng ra tận cổng, mắt dõi theo bóng dáng nàng khuất trong ngõ, rồi mới quay lại, trầm giọng nói với Từ gia đang quỳ: "Cả ba người nhà họ, là bị khẩu nghiệp quỷ bám thân. Nghiệt này do chính họ tự chuốc lấy, ta chỉ có thể tạm thời đuổi nó đi. Nhưng về sau nếu lại buông lời thị phi, đàm nhân luận sự, khẩu nghiệp quỷ ắt quay trở lại. Khi ấy, đến ta cũng không cứu được bọn họ."
"Đa tạ Hoa bà bà! Chúng ta nhất định sẽ quản thúc tốt bọn chúng, không để chúng gây chuyện thị phi nữa!" Từ lão hán cùng Từ bà tử liên tục đảm bảo.
"Mang họ về đi. Đêm nay ta sẽ đến đuổi quỷ..."
Tống Ngọc Thiện tuy đã được dặn về sớm, vẫn chậm rãi lê từng bước, cọ tới cọ lui mãi mới đi tới đầu hẻm. Chỉ nghe lỏm được chừng ấy lời, vừa quay đầu đã đụng phải ánh mắt nghiêm khắc của Hoa bà bà, nàng mới giật mình như kẻ trộm bị bắt, vội vàng nhấc chân chạy mất.
Ngày hôm sau, vào giờ Ngọ, khi nàng xách bữa trưa đến, mọi chuyện dường như đã lắng xuống, phố tang lễ lại trở nên yên tĩnh.
"Sư phụ, đêm qua thuận lợi chứ?" Tống Ngọc Thiện vừa vào cửa đã hỏi.
Hoa bà bà ngồi trước bàn đá trong sân: "Rất thuận lợi, không cần lo lắng. Quyển 《Thiên Tượng》 ta đưa con lần trước đã xem xong chưa?"
Tống Ngọc Thiện gật đầu: "Đã sắp thuộc lòng rồi ạ."
Hoa bà bà bưng chén trà lên, uống một ngụm, dường như kinh ngạc mà sặc, che mũi khẽ ho vài tiếng, "Thuộc lòng rồi?"
Tống Ngọc Thiện vội vàng giúp bà bà vỗ lưng: "Sư phụ, con chẳng phải đã nói với người rồi sao? Ngày nào con cũng lấy ra xem một lượt, đã hơn một tháng rồi, thuộc lòng thì có gì mà kỳ lạ đâu ạ?
Chỉ là, dù nhớ kỹ nội dung, nhưng hình vẽ trên sách với thực tế vẫn có chút khác biệt, có mấy chỗ con thật sự phân biệt không ra.
Nếu không phải người nói cảnh giới của con còn thấp, nhãn lực không đủ, không chịu dạy con bây giờ, không thì con đã nghiên cứu thấu đáo quyển sách đó rồi."
Hoa bà bà chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười: "Vậy từ ngày mai, mỗi ngày con hãy đến sớm hơn một canh giờ. Ta sẽ giảng trước cho con những nội dung thiên tượng mà con có thể quan sát được trong quyển sách này. Đợi con tu luyện đến Thối Thể Cảnh Hậu Kỳ, nhãn lực đủ rồi, liền có thể chính mình xem thiên tượng, đoán thời tiết, từ đó tự an bài tu hành."
Tống Ngọc Thiện nghe vậy, mừng rỡ reo lên: "Thật sao? Ngày mai có thể bắt đầu học luôn ạ?"
"Không gạt con!" Hoa bà bà điểm nhẹ lên trán nàng: "Được rồi, mau dùng bữa đi. Dùng bữa xong thì luyện côn pháp, ta xem con hôm qua học còn nhớ được mấy phần."
"Vâng!" Tống Ngọc Thiện gật đầu như trống bỏi.
Trong lòng nàng đã quyết, chiều nay sẽ lập tức đến hiệu sách đổi giờ đóng cửa sớm một canh giờ. Dẫu có thích đọc sách thế nào, thì việc tu hành của bản thân vẫn là quan trọng nhất!
Hôm nay, bà bà lại nghiêm khắc hơn nhiều so với mọi ngày. Trước kia, mỗi khi nàng phạm lỗi, bà bà luôn từ tốn chỉ dạy, nhẹ nhàng dẫn đường để nàng tự mình phát hiện chỗ sai. Nhưng hôm nay, vừa thấy nàng làm sai, liền không chút khoan nhượng chỉ ra, thái độ dạy dỗ cũng cứng rắn lạ thường.
Sự ra đi đột ngột của phụ thân ảnh hưởng đến nàng quá sâu sắc, tâm trí nàng vốn đã bất ổn. Nay thấy người thân cận như bà bà đột nhiên thay đổi, trong lòng càng thêm bất an, không hiểu sao lại cảm thấy bà bà có điều gì đó không đúng.
Nàng luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Nàng không kìm được mà lén lút quan sát bà bà. Nhưng ngoại trừ việc hôm nay bà có phần đặc biệt thích uống trà, dáng vẻ lão nhân gia vẫn như mọi ngày, không nhìn ra điều gì dị thường.
"Cứ nhìn ta làm gì?" Hoa bà bà thấy nàng thất thần, nặng nề gõ mạnh quải trượng xuống đất.
Tống Ngọc Thiện do dự một thoáng, vẫn quyết định nói thật: "Sư phụ, sao hôm nay người có vẻ nóng nảy hơn mọi ngày?"
"Con nói gì?" Hoa bà bà sầm mặt, quải trượng sắp đánh tới nàng.
Tống Ngọc Thiện vội vàng vận dụng côn pháp như mèo cào của mình để chống đỡ, sau đó không ngoài dự đoán bị đánh vào m.ô.n.g một cái, kêu đau oai oái.
"Làm bộ cái gì, ta dùng bao nhiêu sức mà ta lại không biết sao? Luyện tập cho tốt vào, đừng có nghĩ vẩn vơ mà thất thần. Luyện không tốt thì ngày mai 《Thiên Tượng》 không giảng nữa, đợi con lên Thối Thể Cảnh Hậu Kỳ rồi ta sẽ từ từ giảng sau!" Hoa bà bà nói với vẻ không vui.
Tống Ngọc Thiện lúc này mới thấy hợp lẽ, an tâm: "Con sẽ luyện tập thật tốt! Ngày mai nhất định bắt đầu học 《Thiên Tượng》!"
Một ngày luyện tập như vậy trôi qua, nàng phát hiện bản thân tiến bộ thấy rõ. Có lẽ là vì chiêu thức tuy đã nhớ được, nhưng các động tác vẫn còn chưa chuẩn xác, nên được dạy nghiêm khắc một chút, lại giúp nàng nhanh chóng điều chỉnh từng chỗ nhỏ. Dần dần, nàng đã bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa "tật phong" của 《Tật Phong Côn Pháp》. Đây mới chính là chỗ tinh túy và khó lĩnh hội nhất trong toàn bộ môn côn pháp này.
Điểm nghi ngờ cuối cùng cũng tiêu tan.