Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 25: Sủi Cảo
Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:04
Hoa bà bà thấy Tống Ngọc Thiện cúi đầu nức nở, trong lòng không khỏi xót xa.
"Ngọc Thiện à, trên con đường tu hành, gặp gỡ hay ly biệt sẽ chỉ nhiều chứ không ít. Con vừa phải học cách trân trọng những lần gặp gỡ, cũng phải học cách bình thản đối mặt với sự chia lìa.
Ta cũng từng nghĩ, có nên giấu con cho đến cuối cùng không? Nhưng làm vậy có lẽ chỉ giúp con vui vẻ một thời gian ngắn, cuối cùng càng để lại vết thương lớn hơn. Chi bằng nói trước với con, cũng coi như vi sư dạy con bài học cuối cùng vậy."
Tống Ngọc Thiện càng nghe càng thấy khó chịu, sao trước đó vẫn ổn mà đột nhiên lại có cảm giác như đang dặn dò hậu sự vậy?
"Sư phụ, người đừng đùa Ngọc Thiện nữa, chẳng vui chút nào!"
Hoa bà bà lắc đầu: "Khụ khụ, vi sư chỉ còn một tháng thọ nguyên. Ta mới chỉ làm sư phụ con mấy tháng nay, con có nguyện ý ở bên ta nốt chặng đường cuối cùng này không?"
Tống Ngọc Thiện trầm mặc rất lâu, cuối cùng lau nước mắt: "Nguyện!"
Sao có thể để bà bà còn phải vất vả an ủi nàng trong lúc thân thể suy nhược? Điều nàng nên làm, chính là khiến sư phụ yên tâm, để người vui vẻ trải qua những ngày cuối cùng, an lòng mà ra đi mới phải.
"Tốt!" Hoa bà bà xoa đầu nàng.
"Sư phụ, con muốn tối nay liền dọn đến đây ở," Tống Ngọc Thiện nói.
Chỉ còn một tháng, mỗi một ngày đều quý như vàng ngọc, nàng không muốn lãng phí dù chỉ một khắc.
"Cũng được, vi sư sẽ tranh thủ nói thêm cho con một ít chuyện về tu hành giới, sau này phải tự dựa vào chính con rồi." Hoa bà bà đồng ý.
Tống Ngọc Thiện bèn xin Hoa bà bà đợi một lát, nàng bây giờ sẽ về nhà thu dọn đồ đạc.
Vào khoảnh khắc xông ra khỏi tiệm quan tài, nàng cuối cùng cũng không kìm được mà òa khóc nức nở.
Người đi đường đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, có mấy người quen tiến đến dò hỏi. Nhưng nàng không dám làm bà bà chờ lâu, chỉ phất tay, không nhiều lời, liền quay người chạy về phía Tống phủ.
Đến nơi, nàng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, chỉ lấy hai bộ y phục, sau đó đến phòng bếp tìm Kim Đại: "Kim thúc, từ hôm nay trở đi, ta sẽ dọn sang chỗ sư phụ ở tạm một tháng. Thúc cũng tạm thời không cần đưa cơm cho ta nữa. Mỗi ngày thúc mua ít rau giúp ta đưa qua đó, trứng ngỗng của Đại Bạch cũng đưa hết sang. Cứ để ở tiệm quan tài ta sẽ tự lấy. Bắt đầu từ ngày mai, hiệu sách sẽ đóng cửa một tháng, người giúp ta dán tờ cáo thị này..."
Nàng nói một hơi liền mạch, dặn dò rõ ràng, Kim Đại đứng ngây người tại chỗ.
Thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, Kim Đại lo lắng hỏi: "Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Sư phụ người... thọ nguyên... không còn nhiều nữa."
Tống Ngọc Thiện vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời, nén nước mắt, lòng đau như cắt.
"Sao lại..." Kim Đại vô cùng kinh ngạc.
Tống Ngọc Thiện không muốn giải thích nhiều: "Kim thúc, ta đi trước đây. Trong một tháng tới, trong nhà phiền thúc trông nom."
"Tiểu thư cứ yên tâm chăm sóc tiền bối. Trong phủ đã có ta."
Kim Đại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn tiểu thư rời phủ. Hắn cũng chẳng còn hứng thú nấu ăn, ngồi thẫn thờ trên bậc cửa bếp. Rất lâu sau mới thở dài thườn thượt: "Tiểu thư thật là mệnh khổ mà!"
Tống Ngọc Thiện nhanh chóng quay lại Tây huyện.
Trước khi vào tiệm quan tài, nàng lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, cố gắng kéo khóe miệng cười tươi bước qua tiệm, tiến vào hậu viện: "Sư phụ, con về rồi đây! Kim thúc hôm nay mua được nhiều hẹ ở chợ lắm, con làm sủi cảo cho người ăn!"
Hoa bà bà thấy nàng cười rạng rỡ, trong lòng chua xót, giả vờ không tin: "Con làm?"
"Đương nhiên rồi, người thấy tài nấu nướng của Kim thúc tốt không? Trong đó ít nhất có hơn nửa công sức của con đó!" Tống Ngọc Thiện rất tự tin, tuy nàng không thường xuyên làm, nhưng kỹ thuật cũng không tệ đâu!
"Làm không ngon, ta sẽ không chịu đâu!" Hoa bà bà giả vờ đe dọa.
"Không ngon người cứ đánh con!" Tống Ngọc Thiện vỗ n.g.ự.c nói.
Nàng mang dụng cụ nhào bột và làm nhân ra sân, vừa trò chuyện với Hoa bà bà, vừa làm.
Nàng quả thực biết cách làm, nhưng đã lâu không vào bếp, tay nghề của nàng cũng thực sự đã mai một.
Phần nhân làm rất vừa ý, nhưng khi bắt đầu gói, cái bánh sủi cảo đầu tiên làm xong đã khiến Hoa bà bà kinh ngạc, chỉ vào cái bánh đó hỏi đồ đệ: "Có phải hơi quá tròn rồi không?"
"Tròn một chút thì càng có phúc khí!" Tống Ngọc Thiện cứng miệng đáp.
Cái thứ hai nàng lặng lẽ giảm bớt nhân.
"Cái này trông có vẻ hơi ít phúc khí rồi." Hoa bà bà lại nói.
Tống Ngọc Thiện: "..."
Bà bà rõ ràng cố ý trêu nàng!
Cái thứ ba gói xong, "Cái này phúc khí vừa đủ rồi chứ ạ?"
"Bụng bị bóp méo rồi." Hoa bà bà nói.
Bà cũng đi rửa tay: "Xem ta đây!"
"Cái bụng của người cũng có chút không chính trực nha!" Tống Ngọc Thiện nhìn rồi nói: "Chúng ta sư đồ kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!"
Cả hai đều bật cười.
Sủi cảo tuy hình thù kỳ lạ, đủ loại cao thấp mập ốm quả là vô cùng thú vị, ăn vào cũng khá ngon miệng.
Tống Ngọc Thiện chỉ là tay nghề bị mai một, nhưng khả năng kiểm soát hương vị của nàng vẫn còn đó.
Hai sư đồ vui vẻ ăn sủi cảo tự tay làm, đêm đến lại cùng nhau đả tọa tu luyện.
Tống Ngọc Thiện lại đổi mười lần phụ trợ tu luyện: "Sư phụ, nguyệt hoa con dẫn đến, người có thể hấp thu để tôi luyện thân thể không?"
Dù chỉ là một tia hy vọng, nàng cũng không muốn bỏ qua, vẫn muốn cố gắng để bà bà sống lâu hơn một chút.
Hoa bà bà lắc đầu: "Nếu còn có một phần khả năng, ta đã sớm thử rồi. Nhưng đã là vô dụng."
"Sư phụ cứ thử xem đi mà! Ngỗng Đại Bạch nhờ đó mới khai trí, Kim thúc cũng vì thế mà tiến giai! Ngay cả mấy con heo nhỏ con nuôi, tuy tạm thời chưa thấy thay đổi, nhưng sau này biết đâu cũng có thể khai trí. Con nghĩ, việc tu luyện của con có thể giúp được người cũng không chừng," Tống Ngọc Thiện nói.
Ánh mắt nàng kiên định, tay siết chặt Ngọc Ấn Công Đức. Đây là niềm hy vọng duy nhất của nàng.
Công đức nàng đã thử vào ban ngày, không thể dùng lên người khác, chỉ có thể xem xét nguyệt hoa trong quá trình tu luyện.
"Được, chúng ta thử xem." Hoa bà bà hiểu tấm lòng đồ đệ, không muốn làm phật ý tốt của nàng. Làm vậy có lẽ có thể khiến nàng trong lòng dễ chịu hơn.
Hai người đặt đệm hương bồ cạnh nhau, cùng nhau đả tọa tu luyện.
Tống Ngọc Thiện dùng công đức, dẫn đến nguyệt hoa chi lực nồng đậm. Nàng không hấp thu một phần nào cho mình, mà toàn bộ đẩy về phía Hoa bà bà.
Hoa bà bà cũng kinh ngạc trước nguyệt hoa nồng đậm này. Chẳng trách có thể khiến yêu vật khai trí, thiên phú của đồ đệ cao hơn cả bà tưởng tượng.
Bà thử hấp thu nguyệt hoa, nhưng cơ thể lại như một cái phễu bị rò rỉ, hấp thu mười phần thì tán đi chín.
"Ngọc Thiện, con cũng thấy đó, thân thể bà bà đã sớm không còn giữ nổi linh khí. Con đừng lãng phí nữa, mau chóng tự mình tu luyện đi. Nếu có thể trước khi thọ chung thấy đồ nhi ta bước vào Thối Thể Cảnh Hậu Kỳ, ta cũng coi như có thể an lòng ra đi."
"Người yên tâm! Con không chỉ có thể tiến giai trong vòng một tháng, mà côn pháp cũng sẽ tiến thêm một bước!"
Nếu không cứu được, nàng cũng phải để bà bà ra đi an lòng!
"Tốt, tốt!" Hoa bà bà thấy nàng biến nỗi buồn thành động lực tu luyện, tảng đá lớn trong lòng bà đã rơi xuống.
Từ ngày đó trở đi, Tống Ngọc Thiện không nhắc lại chuyện thọ nguyên của bà bà nữa. Ban ngày nàng dốc hết tâm lực chọc bà bà vui vẻ, làm đồ ăn ngon cho người, lắng nghe người kể chuyện tu hành và những chuyện cũ. Ban đêm thì cố gắng tu luyện, dốc hết toàn lực đánh sâu vào Thối Thể Cảnh Hậu Kỳ.
Nụ cười trên mặt Hoa bà bà ngày càng nhiều. Hai người hệt như đôi bà cháu ruột thịt, cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình trong tiểu viện.
Lần này, khi số lần phụ trợ tu luyện còn dư một nửa, Tống Ngọc Thiện rốt cuộc đột phá, tiến vào Thối Thể Cảnh Hậu Kỳ.