Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp - 52
Cập nhật lúc: 06/12/2025 19:00
Diêm Văn Cảnh đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống Tề Tam, giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy áp lực:
"Ngươi muốn làm gì đây?"
Uy áp cường đại từ Diêm Vương Gia lan tỏa khiến tất cả quỷ xung quanh không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất. Thậm chí những con quỷ đi ngang qua cũng không tự chủ được mà dừng lại, cúi đầu hô lớn:
"Cung nghênh Diêm Vương Gia."
Tần Vũ Niết đứng ở một bên, ngây người nhìn Diêm Văn Cảnh phiêu phù trên không trung, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.
"Khoan đã. . chẳng phải hắn đã đi rồi sao?"
Sao lại quay về nữa rồi?!
Nhưng. . Diêm Vương Gia lúc này thật sự rất soái!
Mái tóc dài rối tung phía sau lưng tung bay trong gió, khí thế mạnh mẽ tỏa ra xung quanh càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ có phần sắc bén của hắn. Dù Tần Vũ Niết không phải kiểu người dễ mê trai nhưng khoảnh khắc này vẫn không nhịn được mà ngẩn ngơ một chút.
Khi Cô hoàn hồn lại, tất cả quỷ xung quanh đã đồng loạt quỳ rạp xuống đất, chỉ còn mỗi mình Cô đứng trơ trọi giữa đám đông. Khung cảnh như vậy quá mức lạ lùng và rầm rộ khiến Cô cuối cùng cũng nhận ra Diêm Vương Gia thực sự rất lợi hại.
[Cảnh tượng này chắc chắn không bao giờ có thể thấy được ở nhân gian] – Cô nghĩ thầm.
Nhìn lại xung quanh một lần nữa, Tần Vũ Niết thấy mình là người duy nhất vẫn còn đứng, tự nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc Cô còn đang do dự không biết có nên cũng quỳ xuống hay không thì Tạ Tất An và Thôi Phán Quan đã vừa vặn chạy tới.
Hai người họ nhìn một lượt khung cảnh hỗn độn trước mắt – bầy quỷ quỳ thành một mảnh và một mình Tần Vũ Niết đứng yên như bị "dọa ngốc". Trong tình huống này, dù có muốn bước lên giải quyết thì cũng khó mà làm được gì vì quá nhiều con quỷ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bên kia, Tề Tam run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy Diêm Vương Gia vẫn lơ lửng giữa không trung, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn run rẩy bò dậy, vội vàng quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy:
"Diêm Vương Gia, vừa rồi ta. . ta chỉ là hù dọa Cô một chút thôi. Cho dù ngài không xuất hiện, ta cũng không dám làm gì người dưới quyền quản lý của ngài đâu ạ. ."
Câu nói vừa dứt, không khí yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của những con quỷ xung quanh.
Diêm Văn Cảnh đứng đó, mái tóc dài khẽ tung bay trong gió, ánh mắt thản nhiên nhưng lại mang theo áp lực nặng nề. Hắn nhàn nhạt thốt ra hai chữ:
"Phải không?"
Chỉ hai từ đơn giản đã khiến sắc mặt Tề Tam, vốn đã tái nhợt, nay càng trắng bệch hơn. Mồ hôi lạnh từng giọt lớn chảy xuống từ thái dương, hắn lắp bắp:
"Phải. . phải. . Ta. . Ta vừa rồi chỉ là. . chỉ là nói lỡ miệng thôi. Đúng vậy, chỉ là nói bừa một chút, hoàn toàn không có ý định làm gì cả."
Tần Vũ Niết nhướn mày nhìn hắn. [Nói lỡ miệng? Rõ ràng vừa rồi không phải hắn nói như vậy. ]
Diêm Văn Cảnh cũng không tiếp tục để ý đến Tề Tam nữa. Ánh mắt hắn khẽ chuyển hướng sang Tần Vũ Niết – người duy nhất vẫn còn đứng giữa một đám quỷ đang quỳ rạp dưới đất. Hắn im lặng một lát rồi thu hồi ánh nhìn, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Những kẻ gây rối ở đây, mang hết đi."
"Rõ." – Tạ Tất An và Thôi Ngọc đồng thanh đáp lời, lập tức triệu tập quỷ sai đến áp giải đám quỷ nháo loạn đi.
Tạ Tất An bước nhanh đến bên cạnh Tần Vũ Niết, cúi đầu ghé sát nói nhỏ:
"Đừng sợ. Đến lúc đó cứ thành thật khai báo mọi chuyện là được. Chỉ cần sự việc không phải do cô gây ra, Diêm Vương Gia sẽ không làm khó cô đâu."
Tần Vũ Niết theo bản năng nhìn về phía Diêm Văn Cảnh, rồi gật đầu,"Được, cảm ơn Tạ đại ca."
Cô không hỏi vì sao Tạ Tất An lại biết tin tức này, cũng không thắc mắc vì sao Diêm Vương Gia lại xuất hiện, chỉ nghĩ rằng có lẽ là do hắn vẫn chưa quay về Diêm Vương điện và đang ở gần đây.
Quỷ sai nhanh chóng đến, dẫn theo những quỷ khác rời đi.
Tiêu Nhiếp lo lắng nhìn Tần Vũ Niết bị Tạ Tất An dẫn đi. Một người sống như Cô mà lại bị Diêm Vương Gia gọi vào địa phủ, tham gia vào cuộc hỗn loạn này, dù có quen biết Hắc Bạch Vô Thường thì với uy nghiêm của Diêm Vương Gia, chắc chắn không dễ chịu gì.
Tần Vũ Niết nhận ra ánh mắt của Tiêu Nhiếp, chớp mắt với hắn, ngụ ý bảo hắn yên tâm.
Diêm Văn Cảnh cũng chú ý đến hành động đó, liếc Tiêu Nhiếp một cái rồi quay lại Diêm Vương điện. ...
Diêm Vương điện.
Diêm Văn Cảnh ngồi trên bảo tọa, Thôi Phán Quan đứng bên cạnh, còn Tạ Tất An đứng cách đó không xa, gần Tần Vũ Niết.
Cả đại điện lặng im, ánh sáng xanh nhạt mờ ảo. Dù không ai lên tiếng nhưng không khí vẫn khiến người ta cảm thấy một sự ngột ngạt, khiến lòng người không khỏi rụt rè.
Tần Vũ Niết không ngờ rằng, đời trước Cô chưa kịp đến Diêm Vương điện thì đã c.h.ế.t, hôm nay lại có cơ hội đến đây.
Cô liếc qua Diêm Văn Cảnh, người ngồi trên ngai vàng, cảm nhận được khí thế uy nghiêm của Diêm Vương Gia. Những ấn tượng về Diêm Vương Gia trong quá khứ dần dần phai nhạt, nhường chỗ cho hình ảnh hiện tại của hắn.
Tuy nhiên, ánh sáng kỳ quái trong Diêm Vương điện thực sự khiến Cô cảm thấy hơi rùng rợn.
Quả thật, nơi này có chút đáng sợ.
Dù vậy, cách bài trí của Diêm Vương điện lại rất hiện đại.
Diêm Văn Cảnh ngồi trên ngai, chú ý đến từng động tác nhỏ của Tần Vũ Niết. Ánh mắt ông hơi phức tạp. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn quanh trong đại điện này.
Không biết Cô ta thật sự bình tĩnh vì tin rằng ông sẽ không làm gì Cô hay chỉ là một cô gái ngây thơ, không hiểu sự nghiêm trọng của tình huống.
