Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp - 62
Cập nhật lúc: 06/12/2025 19:01
Sau khi đầu trâu và mặt ngựa rời khỏi phòng bếp, Tần Vũ Niết bắt đầu cẩn thận lấy từng gói nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn ra. Để tránh làm hỏng, tất cả nguyên liệu đều được cô đóng gói kỹ càng.
Khi đã bày hết nguyên liệu lên bàn, cô bắt đầu làm nước cốt lẩu.
Trước đó, cô đã hỏi Tạ Tất An rằng họ có thể tự điều chỉnh lửa hay không và khi được xác nhận, cô chỉ mang theo một chiếc nồi nhỏ.
Chưa đầy nửa giờ sau, Tạ Tất An và mọi người đã có mặt. Họ cùng nhau giúp cô bày biện nồi lẩu nhỏ và nguyên liệu lên bàn.
Phạm Vô Cữu hít hà, tò mò hỏi:
"Đây là gì vậy? Thơm quá, có vẻ hơi cay nhỉ?"
Mặt ngựa từ lâu đã không giấu nổi sự thèm thuồng, liên tục l.i.ế.m môi.
Tần Vũ Niết mỉm cười giải thích:
"Đây gọi là lẩu, một món đặc sản của nhân gian. Nó hơi cay một chút nhưng nếu không ăn được cay, các ngươi có thể chọn loại uyên ương nồi. Trong đó, ta đã hầm sẵn một phần nước dùng không cay. Tuy nhiên, ta nấu không quá cay nên mọi người có thể thử. Nếu không ăn được, thì chỉ dùng nước dùng không cay cũng rất ngon."
Cô tiếp tục giới thiệu:
"Đây là những lát thịt thái mỏng, chắc hẳn lần trước Tạ đại ca đã từng ăn qua. Còn đây là bánh tư làm từ đường đỏ, ăn cũng rất ngon. Chỉ cần đợi nồi nước lẩu sôi lên, mọi người có thể cho các nguyên liệu vào nấu chín và thưởng thức. Món này đặc biệt được yêu thích vào mùa đông."
Sau đó, Tần Vũ Niết tự tay chuẩn bị chén gia vị cho mọi người.
Mặt ngựa nhìn mọi thứ với ánh mắt sáng rực, không kiềm được liền hỏi:
"Chúng ta có thể bắt đầu ăn được chưa?"
Đầu trâu dùng khuỷu tay huých hắn một cái, nhắc nhở:
"Diêm vương gia còn chưa trở về."
Lời vừa dứt, không lâu sau, Diêm vương gia đã bước vào.
Trông ông có vẻ vừa đi xa trở về, trên người thoáng tỏa ra một làn khí lạnh, khiến Tần Vũ Niết không khỏi chú ý.
Hôm nay, Diêm vương gia mặc một bộ vest đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng dài. Mái tóc đen xõa tung sau lưng, theo từng bước đi mà bay phấp phới.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng qua dáng vẻ và động tác, Tần Vũ Niết nhận ra tâm trạng ông dường như không được tốt.
Không chỉ cô, mà cả căn phòng dường như cũng lặng đi khi ông xuất hiện. Tất cả quỷ hồn đồng loạt cúi đầu, đồng thanh:
"Diêm vương gia."
Diêm vương gia nhẹ nhàng tháo áo choàng ra, để lộ bộ vest đen bên trong. Gương mặt ông bình thản, khó đoán cảm xúc. Nhìn lướt qua bàn ăn, ông lạnh nhạt nói:
"Ừm, nếu mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu đi."
Tiểu đồng nhanh nhẹn nhận lấy áo choàng của Diêm vương gia, cẩn thận treo lên. Ánh mắt của Tần Vũ Niết thoáng dừng lại, cô nhận ra chiếc áo choàng vừa được treo ngay cạnh chiếc áo khoác mỏng của mình.
Tần Vũ Niết nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, trong lòng thầm phàn nàn:
[Ngài chưa trở về, chúng tôi nào dám ăn trước?]
Đây không phải lần đầu cô dùng bữa cùng Diêm vương gia nhưng lần này, bầu không khí lại quái lạ đến khó hiểu.
[Chẳng lẽ đây chính là cảm giác trong truyền thuyết, khi ăn cơm cùng lãnh đạo thì cơm đều phải ăn ít đi một bát?]
Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Niết nhận ra có điều không ổn.
Trên bàn đã bày sẵn các nồi lẩu nhỏ và nguyên liệu ăn kèm nhưng không hề có lửa!
"Không có lửa thì ăn lẩu kiểu gì chứ?."
Cô bất giác nhớ lại lời Tạ Tất An từng nói rằng "bọn họ có lửa." Nhưng giờ đây, nồi lẩu đã chuẩn bị xong, không có lửa thì phải làm sao?
Khi Tần Vũ Niết còn đang cân nhắc xem có nên nhắc nhở bọn họ chuyện thiếu lửa hay không, một điều kỳ lạ bất ngờ xảy ra.
Trước mắt cô, từng nồi lẩu nhỏ trên bàn bỗng nhiên tự mình lơ lửng, phía dưới lập tức xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu đỏ xanh, có thể tự điều chỉnh kích thước.
Tần Vũ Niết sững người:
"... ????"
Cô mơ màng nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, lòng tràn ngập hoang mang:
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?."
Càng nhìn, bầu không khí càng trở nên khác thường, không giống chút nào với cảnh tượng ăn lẩu bình thường.
Trước mắt cô, ngọn lửa đỏ xanh bập bùng dưới các nồi lẩu, ánh sáng lập lòe chiếu lên những gương mặt vốn đã không bình thường của đám quỷ sai.
Quỷ dị.
Chỉ có thể dùng từ "quỷ dị" để miêu tả.
Nhất là khi đối diện với cô lại là đầu trâu và mặt ngựa.
Nếu hôm nay không phải chính cô đề xuất tổ chức bữa tiệc lẩu này, thì chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng này, cô chắc chắn sẽ sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức!
[Đây là ăn lẩu sao?. ]
[Rõ ràng là đang trêu ghẹo quỷ thì có. ]
Cô thầm nghĩ, nếu đổi lại là bất kỳ người bình thường nào chứng kiến cảnh tượng này, họ hoặc là bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ hoặc sợ đến mức chân run không nhấc lên nổi. Mà nếu đám quỷ sai kia còn "ân cần" hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ?" thì chắc chắn sẽ càng kinh hoàng hơn.
Tần Vũ Niết không dám tưởng tượng thêm.
Trong khoảnh khắc này, cô thầm hối hận:
"Nếu biết trước cái gọi là "có lửa" mà Tạ Tất An nói lại là như thế này, ta tuyệt đối sẽ không chọn lẩu ."
Rốt cuộc thì, nhà ai ăn lẩu mà lại thành ra như thế này chứ ??
Nếu ăn lẩu mà như thế này, chắc người sống cũng phải ăn đến mức nghẹn mà c.h.ế.t mất.
Đáng nói là ngọn lửa kia quả thực quá thần kỳ, dường như từ chính mặt bàn bốc lên nhưng lại không gây bất kỳ tổn hại nào.
