Ta Tại Địa Phủ Bán Cơm Hộp - 79
Cập nhật lúc: 06/12/2025 19:03
"À, mà Tôn chủ nhiệm các ban ngành đều biết quan hệ của anh với em." Tần Hạo vừa nói vừa điều chỉnh lại cổ áo như để tỏ vẻ mình cũng có chút "máu mặt"."Hiện tại, anh đã có danh tiếng trong huyện, sau này nếu em gặp bất kỳ chuyện gì ở đây chắc chắn sẽ có người giúp đỡ."
Tần Vũ Niết khẽ nhíu mày, giọng điệu thản nhiên: "Em rất tốt, cũng đâu cần ai giúp đỡ."
Tần Hạo cười trừ, vẻ bất đắc dĩ toát lên trong ánh mắt: "Không cần thì càng tốt. Em không muốn về nhà, anh không ép. Em nói em tự kiếm tiền đủ tiêu, không cần anh hỗ trợ, thế nên anh mới phải nghĩ cách khác. Dù lý do em từ chối có là gì đi nữa – có thể em trách anh vì chuyện lần trước – thì ít nhất trong khả năng của mình, anh vẫn muốn em sống tốt hơn."
Tần Vũ Niết hơi bất lực trước sự cứng đầu của anh trai. Những lời nói thẳng thắn của cô, hóa ra chẳng thể khiến anh chùn bước. Cô nhìn anh, hơi nhíu mày: "Anh làm thế này, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hơn nữa, Tần gia liệu có đồng ý với những việc anh làm không?"
Tần Hạo nghe xong, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ kiêu ngạo, khóe môi cong nhẹ, giọng chắc nịch: "Ta dùng tiền tự kiếm để đầu tư dự án này, không đụng đến tiền công ty, bọn họ có quyền gì mà quản?"
Không hiểu sao, lời nói ấy mang theo chút mùi vị nổi loạn, như thể Tần Hạo đang tận hưởng cảm giác "bẻ lái" khỏi khuôn mẫu mà gia đình mong đợi.
Tần Vũ Niết nhìn anh chằm chằm, hơi nhíu mày. Dù Tần Hạo không nói rõ, cô vẫn đoán được chắc chắn các thành viên Tần gia không hề ủng hộ kế hoạch của anh. Nhưng chính thái độ này lại khiến cô có chút kinh ngạc.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Tần Hạo nghiêm túc nói: "Em cứ coi như anh đang tìm cách làm lòng mình thanh thản đi. Ngày trước là anh thực sự có lỗi với em. Anh không biết ở Tần gia, em đã chịu đựng bao nhiêu oan ức."
Tần Vũ Niết tựa lưng vào tường, đôi mắt cụp xuống, giọng nói phảng phất nét xa cách: "Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh. Trước khi rời khỏi Tần gia, chúng ta chẳng qua chỉ là những người xa lạ có cùng huyết thống. Anh đã làm được đến mức này, coi như cũng không tệ."
Cô không cần nhiều lời, không cần biểu đạt cảm xúc phức tạp. Chỉ một câu nói giản đơn của cô cũng đủ để Tần Hạo nhận ra rằng, những vết thương lòng ngày cũ không phải dễ dàng xóa nhòa.
Với cô, Tần gia giờ đây chẳng còn quan trọng. Họ là một phần quá khứ mà cô đã lựa chọn rời xa và cô không định quay đầu lại.
Tần Vũ Niết từng là kiểu người khát khao níu giữ mọi chút ấm áp nhỏ nhoi được ban phát. Cuộc đời thiếu thốn yêu thương đã khiến cô trở nên như vậy – yếu ớt, dễ tổn thương và luôn trong tâm thế cố bám víu vào bất kỳ ai chịu đối tốt với mình. Giờ đây, cô đã có một nhóm bạn khá ổn – đám bạn không phải hoàn hảo nhưng cũng chẳng tệ đến mức khiến cô thấy cô đơn.
Không thể phủ nhận, ngày trước cô từng tự ti, cái tự ti ấy ăn sâu từ việc lớn lên trong một gia đình thiếu vắng sự quan tâm. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Tần Vũ Niết không còn bám vào những ánh mắt thương hại hay những lời an ủi sáo rỗng.
Cô tìm ra một thứ khác khiến trái tim bình yên hơn: Tiền.
Mỗi ngày của cô đều tràn ngập niềm vui và sự bận rộn. Mỗi đêm, khi ngồi đếm số tiền mình kiếm được, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày. Những đồng tiền nhỏ xinh ấy giống như nguồn dopamine thần kỳ, khiến tâm trạng cô thay đổi nhanh chóng, như gió thoảng qua trời xanh.
Cảm giác an toàn bây giờ không còn đến từ tình thân, mà là từ những con số ngày một nhiều thêm trong tài khoản của cô. Mỗi khi nhìn thấy chồng tiền ngày một cao lên, Tần Vũ Niết lại cảm thấy như mình đang xây một bức tường kiên cố xung quanh, bảo vệ bản thân khỏi bất cứ tổn thương nào.
Hôm nay, Tần Hạo xuất hiện trong ngôi làng nhỏ, nơi cô an cư, là một sự kiện bất ngờ.
"Anh không nghĩ em sẽ ở đây hôm nay." Tần Hạo giọng trầm nhưng dịu dàng."Yên tâm, anh không định quấy rầy em. Chỉ là tiện thể ghé qua xem. Sau này, mọi việc sẽ giao lại cho trợ lý xử lý."
Tần Vũ Niết chỉ khẽ gật đầu."Vậy thì tốt."
Tần Hạo nhìn cô, ánh mắt pha chút phức tạp nhưng cuối cùng vẫn chỉ cười nhẹ: "Tất cả lời muốn nói, anh đã nói xong. Anh đi trước đây, mọi người còn đang đợi."
"Được." Cô đáp, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh đang khuất dần trong con đường mòn.
Khi Tần Hạo gần bước ra khỏi tầm mắt, cô bất ngờ cất giọng:
"Anh cả."
Tần Hạo khựng lại, quay người lại nhìn cô trong mắt lóe lên chút hy vọng. Nhưng Tần Vũ Niết chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ nói:
"Em nhớ Tần gia và Lâm gia đang có hợp tác. Đề phòng bọn họ một chút... tay chân không sạch sẽ đâu."
Tần Hạo ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều. Anh nhìn cô thật sâu một lúc, như muốn khắc ghi hình ảnh cô vào trong trí nhớ, rồi khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Bầu trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường leo lét chiếu sáng con đường mòn mà Tần Hạo vừa rời đi.
Cô không chắc lời nhắc nhở này liệu có tác dụng gì không nhưng nếu không nói ra, lòng cô sẽ áy náy không yên.
Nghe cô nói, Tần Hạo thoáng khựng lại, sau đó bật cười, nụ cười phảng phất chút bí ẩn khiến khuôn mặt anh càng thêm điển trai.
"Em không đọc tin tức à? Chuyện Lâm Dương ngoại tình ầm ĩ cả rồi. Tần gia đã chấm dứt hợp tác với Lâm gia từ mấy hôm trước. Hiện giờ, mọi việc liên quan tới họ đều đang được xử lý dứt điểm. Thật đúng lúc em nhắc, nếu không biết đâu nhà bọn họ còn tranh thủ lợi dụng."
