Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 114: Huynh Đệ Tương Tàn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:57
Mẫu thân đã nhận thánh chỉ, tức là đã thừa nhận nàng là nhi nữ.
Mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng.
Thẩm Tĩnh Vân từng câu từng chữ đều đầy chân thành, vẻ mặt tha thiết như có thể khiến người ta tin tưởng hoàn toàn.
Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn nàng:
"Đừng vội, đến ngày hồi môn, ngươi sẽ gặp được Tạ Trường Ninh thôi."
Một câu nói liền đuổi nàng ra ngoài.
Khi rời đi, sắc mặt Thẩm Tĩnh Vân tối sầm lại.
Ngày hồi môn sao?
Được, nàng chờ được.
Đến lúc đó, nàng nhất định khiến tên khốn Tống Văn Cảnh và trưởng công chúa phải trả giá đắt.
---
Buổi trưa, Tạ Trường Ninh chợp mắt một lúc.
Khi tỉnh dậy, Du ma ma hớt hải bước vào:
"Phu nhân, buổi trưa lúc không ai để ý, tâm phúc thân cận Phúc An của tam thiếu gia có ra ngoài.
Khi đi tay không, nhưng lúc trở về lại xách theo một bao tải, trông như trong đó có vật sống."
Du ma ma không biết rằng từ lâu, Tạ Trường Ninh đã âm thầm cho người theo dõi Thẩm Tri Châu và những người bên cạnh hắn.
Trước khi Du ma ma kịp bẩm báo, Tạ Nam đã báo rõ mọi chuyện.
"Ta biết rồi."
Nàng chỉ nhẹ giọng đáp, trong lòng đã rõ:
Đêm nay hẳn sẽ rất náo nhiệt.
Đêm đến, Tạ Trường Ninh lại đích thân đến Thanh Tùng viện, không những cho người sắc canh sâm cho Thẩm Tri Nghiễn, còn ngồi lại dùng bữa cùng hắn.
Bên phía Thẩm Tri Châu thì đang trông ngóng.
Từ sau khi bị thương, tối nào mẫu thân cũng ăn cùng hắn.
Biết được hôm nay mẫu thân lại ăn cùng Thẩm Tri Nghiễn, gương mặt hắn vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn, giọng u ám:
"Nhị ca, lần này không trách đệ được, là huynh ra tay trước."
Còn Thẩm Tri Nghiễn thì đang cảm thấy vui mừng.
Hắn thậm chí thấy bị thương hôm nay thật đáng giá.
Trời đã về khuya, tĩnh mịch.
Sau khi uống thuốc, Thẩm Tri Nghiễn thiếp đi.
Đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay, như thể bị cái gì đó cắn mạnh một phát.
"Thanh Hồi!"
Hắn rên lên, mở choàng mắt.
Chỉ cảm thấy có thứ gì trơn trơn, lạnh ngắt trên tay.
Theo bản năng, hắn túm lấy...
Giây tiếp theo, ánh đèn trong phòng sáng bừng.
Thanh Hồi chạy vào.
"A! Có rắn! Thiếu gia mau buông tay!"
Hắn hét lên thất thanh.
Thẩm Tri Nghiễn cúi đầu nhìn, trong tay là một con rắn xanh biếc, vừa nhìn đã biết là rắn có độc.
Hắn tái mặt, lập tức vung tay ném nó ra.
"Trong phòng sao lại có rắn độc?
Công tử có bị cắn không?"
Thanh Hồi giẫm mạnh lên con rắn.
"Tay ta bị cắn rồi! Mau đi báo với mẫu thân!"
Thẩm Tri Nghiễn mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch, mắt hoa lên, độc đã phát tác.
Vừa chống người ngồi dậy, chân hắn lại bị cắn thêm một phát nữa.
"Thiếu gia!"
Thanh Hồi hét lớn kinh hãi.
Thanh Phong lập tức lao vào, cõng Thẩm Tri Nghiễn đến nội các bên cạnh.
Lúc Tạ Trường Ninh đến nơi, Thẩm Tri Nghiễn đã bắt đầu mất ý thức.
Thanh Hồi và Thanh Phong lục tung căn phòng, tìm thấy năm con rắn độc.
"Tri Nghiễn đừng sợ, mẫu thân ở đây rồi.
Thái y sẽ tới ngay.
Con sẽ không sao đâu!"
Tạ Trường Ninh nước mắt rưng rưng, run rẩy nói.
Thẩm Tri Nghiễn cố gắng mở mắt.
Thấy ánh mắt ấy, mũi hắn cay cay:
"Mẫu thân..."
Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp:
Mẫu thân đã quay lại rồi…
Mẫu thân như thế này… thật tốt!
"Lập tức điều tra! Rắn độc từ đâu ra?
Ai dám hại Tri Nghiễn?"
Giọng Tạ Trường Ninh sắc lạnh.
Một câu nói khiến Thẩm Tri Nghiễn tỉnh ngộ.
Trong phủ này, ngoài tam đệ, còn ai muốn hắn chết?
Rất tốt!
Tam đệ giỏi lắm!
Đã vậy, còn huynh đệ tình nghĩa gì nữa?
Bên kia, Thẩm Tri Châu vẫn cho người theo dõi phía Thanh Tùng viện.
Biết Thẩm Tri Nghiễn thực sự bị rắn cắn, nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt.
Chờ nhị ca chết, tước vị Hầu phủ sẽ là của hắn.
Thái y đến rất nhanh, xem xét loài rắn rồi lập tức châm cứu.
May mà rắn độc nhưng chưa quá nguy hiểm, xử lý kịp thời sẽ không c.h.ế.t người.
Dùng cả kim châm và thuốc sắc, độc trong người Thẩm Tri Nghiễn được khống chế.
Tuy vậy, vẫn cần vài ngày uống thuốc mới giải hết độc.
"Tạ trời đất, Tri Nghiễn không sao rồi."
Tạ Trường Ninh lòng vẫn chưa yên.
Thẩm Tri Nghiễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu quản gia bước vào:
"Phu nhân, lão nô đã tra rõ.
Hôm nay chỉ có Phúc An, tâm phúc bên cạnh tam công tử ra ngoài.
Khi đi tay không, khi về lại mang theo bao tải.
Lão nô đã bắt người đến đây."
Phúc An bị áp giải vào.
Thẩm Tri Nghiễn nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Mắt Tạ Trường Ninh lóe lên, Triệu quản gia đúng là đáng tin.
Nàng nhíu mày:
"Liệu có phải… hiểu lầm không?"
Thẩm Tri Nghiễn không đồng ý:
"Con cũng thấy việc này rất khả nghi.
Phúc An vì sao lại hại con?
Nhưng việc này không khó tra.
Để không ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ giữa con và tam đệ, xin mẫu thân điều tra cho rõ."
"Phúc An, ngươi nói đi, rắn độc từ đâu ra?"
Ánh mắt Tạ Trường Ninh sắc bén.
Phúc An ánh mắt né tránh:
"Phu nhân, tiểu nhân bị oan.
Rắn độc gì chứ, tiểu nhân không biết gì cả."
Thẩm Tri Nghiễn lạnh lùng:
"Mẫu thân, e là không dùng hình thì hắn sẽ không khai.
Chi bằng kéo ra ngoài, đánh cho đến khi khai thật mới thôi!"
Tạ Trường Ninh gật đầu, ánh mắt lướt qua.
Triệu quản gia lập tức cho người kéo Phúc An đi.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tiếng roi nện da thịt vang lên dồn dập.
Chỉ vài roi, Phúc An đã chịu không nổi, gào khóc:
"Phu nhân tha mạng!
Rắn độc là do tamcông tử sai tiểu nhân đi mua.
Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh.
Còn để làm gì thì tiểu nhân không biết."
Thẩm Tri Nghiễn đập bàn:
"Ngươi câm miệng!
Ta không tin tam đệ là loại người như vậy.
Chúng ta huynh đệ, sao đệ ấy hại ta được?"
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Ninh:
"Mẫu thân, chi bằng mời tam đệ đến, để đối chất trực tiếp."
Tạ Trường Ninh cũng nói:
"Ta cũng không tin Tri Châu làm chuyện này.
Nó luôn kính trọng con.
Nếu nói người khác hại con thì còn có lý, chứ nói là Tri Châu thì ta tuyệt đối không tin."
Nàng dừng một chút, rồi lớn tiếng:
"Người đâu! Mau mời tam công tử tới đây!"