Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 162: Nhỏ Máu Nhận Thân (phần 3)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:03
Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy.
Máu của Thẩm Tĩnh Thư và Ngô thị hoàn toàn không hòa vào nhau.
Lập tức, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Chỉ có m.á.u của một mình nàng ta, không hề hòa với m.á.u của Ngô thị.
Điều đó chứng minh nàng ta thật sự là nhi nữ của Hầu phu nhân!"
"May mắn thay, dưới gối Hầu phu nhân vẫn còn một đứa con ruột, không đến mức cô đơn đến già."
Mọi người đều thay Tạ Trường Ninh mà cảm thấy may mắn.
Nhưng họ nào biết rằng, Tạ Trường Ninh lại không hề cảm thấy như vậy.
Chẳng lẽ lời Hoàng ma ma nói là thật sao?
Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư thật sự là con của bà?
Nếu quả thực là như vậy…
Vậy phản ứng của Ngô thị phải giải thích thế nào?
Kiếp trước, khi Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư xuất giá, Ngô thị đã chuẩn bị cho họ rất nhiều hồi môn.
Rõ ràng là coi họ như nữ nhi ruột mà đối đãi.
Ngay trước đó không lâu, Ngô thị còn đến tìm Thẩm Tĩnh Thư, muốn nhận lại người nhi nữ này.
Từng dấu hiệu như thế đều chứng minh rằng, Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư không thể là con bà được.
Chẳng lẽ, họ cũng không phải là con ruột của Ngô thị?
Vậy rốt cuộc họ là con của ai?
Không lý do gì mà Tần Huyền lại làm vậy, đúng không?
Kỳ thực trong lòng bà đã mơ hồ có một suy đoán vô cùng táo bạo.
Vệ ma ma cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Làm sao mà ngũ tiểu thư lại không phải là con của phu nhân được?
Rõ ràng cả ngũ tiểu thư và tứ tiểu thư đều là con của phu nhân kia mà.
Cớ sao đến cuối cùng, ngũ tiểu thư lại không phải?
Vậy hai cô nhi nữ ruột của phu nhân đã đi đâu?
Chẳng lẽ, Tần Huyền đã hại c.h.ế.t con ruột của phu nhân rồi?
Vậy hai người này rốt cuộc là con của ai?
"Ta biết mà, nhất định ta là con của mẫu thân!"
Thẩm Tĩnh Thư vui mừng khôn xiết, vung tay múa chân.
Nàng lao lên ôm chầm lấy Tạ Trường Ninh, vừa khóc vừa cười vì xúc động.
Giờ thì nàng không cần phải sợ gì nữa rồi.
Trong số mấy đứa trẻ, chỉ có mình nàng là con ruột của mẫu thân.
Dù không làm tiểu thư Hầu phủ, mẫu thân cũng sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng.
Ai bảo mẫu thân chỉ có một người con gái là nàng chứ?
Tất cả yêu thương, cưng chiều... đều sẽ thuộc về một mình nàng.
Nghĩ như thế, nàng bỗng thấy việc những người khác không phải là con của mẫu thân...
Cũng chẳng có gì không tốt cả.
Tạ Trường Ninh đưa tay đẩy nàng ra, ánh mắt nhìn nàng lạnh lẽo, vô tình.
Không phải con của Ngô thị, thì nhất định là con bà sao?
Cũng có thể là con của người khác, đúng không?
Trong lòng bà đã có quyết định.
Chờ đến khi có kết quả nhỏ m.á.u nhận thân giữa Thẩm Tĩnh Vân và Ngô thị, rồi tính tiếp.
Thẩm Tĩnh Vân vừa bị đánh roi, là được người khác khiêng đến đây.
Nàng ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Trường Ninh.
Trong mắt ngập tràn oán độc:
"Đôch phụ này lại muốn giở trò gì nữa?
Ngươi đã hại ta thành ra thế này, vẫn chưa đủ sao?"
Tạ Trường Ninh thậm chí không buồn liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
Thị vệ tiến lên, lấy một giọt m.á.u của Thẩm Tĩnh Vân, sau đó lại lấy một giọt m.á.u của Ngô thị.
Dù có ngốc đến đâu, Thẩm Tĩnh Vân cũng hiểu họ đang làm gì.
Rõ ràng là đang nhỏ m.á.u nhận thân.
Nàng ta tức giận đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Tạ Trường Ninh:
"Ngươi lại nghi ngờ ta là con của Ngô thị sao? Ngươi điên rồi à?"
Dù bị giam trong phủ công chúa, nhưng nàng ta cũng biết chuyện giữa Tần Huyền và Tần Khai Tễ.
Vụ việc này gây náo loạn đến mức người người đều lấy ra bàn tán.
Cả đám hạ nhân trong phủ công chúa cũng bàn luận không ngớt.
Tống Văn Cảnh biết chuyện xong còn cố ý đến trước mặt nàng ta để chế nhạo, nói rằng:
"Trên không ngay thì dưới cũng chẳng thẳng, cho nên ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp!"
"Nhìn thấy chưa?
Bọn họ đều là nghiệt chủng của Ngô thị và Tần Khai Tễ.
Biết đâu ngươi cũng vậy, có gì mà kỳ lạ?"
Du ma ma cười lạnh một tiếng.
Thẩm Tĩnh Vân nhìn theo ánh mắt bà ta, dừng lại trên người Thẩm Tri Tự và những người khác, nhất thời khiếp sợ vô cùng.
Du ma ma đang nói cái gì thế?
Đại ca bọn họ sao có thể là con của Ngô thị và Tần Khai Tễ được?
Bà ta đang nói đùa à?
"Du ma ma nói thật đấy, mấy người kia đều là nghiệt chủng của Ngô thị và Tần Khai Tễ.
Chỉ có mỗi ta là nhi nữ ruột của mẫu thân thôi."
Thẩm Tĩnh Thư tốt bụng nhìn Thẩm Tĩnh Vân, nói đầy thiện ý.
Tim Thẩm Tĩnh Vân như bị ai đó bóp chặt.
Bất giác nàng ta nhìn về chén m.á.u có hai giọt vừa được nhỏ vào...
Tống Văn Cảnh không dám g.i.ế.c nàng ta, chẳng qua là kiêng kỵ phủ Quốc công và Tạ Trường Ninh mà thôi.
Nếu như... nàng ta không phải con gái của Tạ Trường Ninh...
Tống Văn Cảnh chắc chắn sẽ không do dự mà g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta ngay lập tức.
Không, nàng ta không muốn chết!
Làm sao nàng ta có thể là con của Ngô thị và Tần Khai Tễ được chứ?
Nhất định nàng ta cũng giống như Thẩm Tĩnh Thư, là con của tiện nhân Tạ Trường Ninh kia!
Ánh mắt nàng ta dán chặt vào chén máu, hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một lúc sau, nàng ta thở phào nhẹ nhõm:
"Mọi người đều thấy rồi đấy! Máu của ta và Ngô thị không hề hòa vào nhau!"
Nói rồi cô ta nhướng mày nhìn về phía Tạ Trường Ninh:
"Như vậy đủ để chứng minh, ta là con gái của ngươi rồi chứ?"
Nàng ta từ từ buông tay đang siết chặt xuống.
Tuy trong lòng hận Tạ Trường Ninh đến tận xương tủy.
Không muốn có người mẫu thân như vậy, nhưng dù sao đi nữa...
Ít nhất nàng ta còn giữ được mạng sống.
Tạ Trường Ninh lạnh lùng hừ một tiếng khinh bỉ:
"Chuyện đó còn chưa chắc.
Máu các ngươi không hòa với m.á.u của Ngô thị, chỉ chứng minh được các ngươi không phải con bà ta.
Chứ đâu có nghĩa các ngươi là con của ta.
Không nhất định đâu!
Nhưng cũng chẳng cần vội.
Các ngươi đã có thể nhỏ m.á.u với Ngô thị, thì tất nhiên cũng có thể thử với ta.
Phải hay không, thử là biết ngay."
Nói xong, bà vươn tay, để thị vệ bên cạnh lấy máu.
Thẩm Tĩnh Thư và Thẩm Tĩnh Vân lập tức căng thẳng đến cực độ.
Bởi vì trong lòng họ rất rõ, khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Ngay khi thị vệ sắp lấy m.á.u của hai người họ thì...
Giữa đám dân đang vây xem, bỗng có một người bước ra, lớn tiếng nói:
"Không cần thử nữa! Hai đứa đó là nhi nữ của ta!"