Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 186: Mẫu Tử Nhận Nhau

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:05

Người phụ nữ lớn tuổi lập tức trở nên kích động, đôi mắt đỏ hoe, trông như một con thú hoang đang giận dữ:

"Người muốn làm gì?

Đông Sinh tất nhiên là con ruột của ta, chẳng lẽ người không có con nên muốn cướp con của người khác à?"

Bà ta chỉ thẳng vào mũi Tạ Trường Ninh mà chửi bới, la hét bắt nàng rời khỏi.

Phải nói rằng, vở kịch của bà ta diễn cũng rất đạt.

Nếu bà ta sốt sắng muốn Tạ Trường Ninh nhận con, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?

Diễn thế này mới giống thật.

"Cách đây hơn hai mươi năm, ta mất đi hài tử của mình.

Hôm nay tình cờ gặp gỡ, Đông Sinh không chỉ rất giống phu quân ta lúc sinh thời.

Mà còn có một vết bớt trên cổ tay giống hệt với nhi tử của ta.

Những điều này tuyệt đối không thể là trùng hợp.

Ngay cái nhìn đầu tiên, ta đã biết… nó là con của ta."

Nước mắt Tạ Trường Ninh rơi như mưa.

Tất nhiên, cũng nhờ diễn xuất của nàng quá tốt.

"Xin bà hãy thương lấy phu nhân nhà tôi!

Vì đại công tử, người đã ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm mong ngóng.

Người thậm chí mơ cũng chỉ mong tìm lại được đứa con bị thất lạc.

Làm mẫu thân, xin bà hãy thấu hiểu cho tâm trạng của một người mẫu thân khác."

Du ma ma phối hợp rất tốt, vừa nói vừa rơi nước mắt như thật.

Tạ Trường Ninh cũng khẩn thiết cầu xin.

Nhưng bà lão kia vẫn cắn chặt không buông, ho dữ dội hơn, gào lên gọi Hạ Đông Sinh ra tiễn khách.

"Thưa phu nhân, mời người rời đi!

Mong từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.

Chúng ta không hoan nghênh người."

Giọng Hạ Đông Sinh lạnh băng như băng tuyết.

Nói xong, hắn không nể nang gì mà đóng cửa lại ngay.

Tạ Trường Ninh đứng ngoài cửa không chịu rời đi:

"Phu nhân… ta chỉ cầu xin bà một lời thật lòng, xin bà nói cho ta biết… nhi tử của ta… nó vẫn còn sống phải không?"

Tiếc là, cho dù nàng có cầu xin thế nào, bên trong cũng không ai đáp lại.

Nàng đứng lặng trong gió lạnh se sắt, ánh mắt cố chấp nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nước mắt tuôn trào như suối.

"Ta cầu xin bà…"

Tiếng khóc đau đớn như xé ruột gan, đây mới chính là phản ứng nên có của một người mẹ mất con.

Du ma ma đứng cạnh nàng, cũng lặng lẽ rơi lệ.

Một lúc sau, rầm một tiếng, cửa bật mở.

Hạ Đông Sinh trừng mắt tức giận nhìn Tạ Trường Ninh:

"Người làm mất con thì liên quan gì đến chúng ta?

Ta tất nhiên là con ruột của mẫu thân ta, chẳng lẽ còn là con của người được sao?

Các người mau đi đi, đừng quấy rầy mẫu thân ta nữa, nếu không đừng trách ta không khách sáo."

Nói xong, hắn lại đóng cửa lần nữa.

Lần này, Tạ Trường Ninh không dám phát ra chút âm thanh nào, sợ làm phiền đến bà lão kia.

Nàng cúi đầu thật thấp, vai run run, trông có vẻ vô cùng đau khổ.

Nhưng thực chất, trong đáy mắt lại là một nụ cười lạnh lẽo.

Kẻ đứng sau màn lại dám dùng một thứ giả mạo như vậy để lừa nàng?

Chuyện này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ họ không biết rằng, nàng đã nghe được sự thật từ miệng của Ngô thị.

May thay, trời sắp tối rồi.

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Trường Ninh khẽ liếc về phía Du ma ma.

Ngay khoảnh khắc đó...

Nàng nhắm mắt lại, rồi ngã sang một bên.

"Phu nhân, người sao vậy?"

Du ma ma phản ứng cực nhanh, vội vàng đỡ lấy nàng.

Mọi người cuống cuồng dìu Tạ Trường Ninh lên xe ngựa.

Rèm xe vừa buông xuống, Tạ Trường Ninh lập tức mở mắt

Ánh mắt nàng trong veo, ánh lên vẻ lạnh lẽo như băng.

Những ngày qua, nàng và Tạ Lâm đã điều tra hết thảy những đứa trẻ cùng độ tuổi ở kinh thành, nhưng không ai là con của nàng.

Đứa con ấy, rất có thể đang bị kẻ đứng sau che giấu.

Nàng đang đau đầu không biết nên bắt đầu từ đâu, thì có người tự dâng cơ hội đến tận tay.

Vậy thì, cứ để bọn họ tưởng rằng, nàng đã tin Hạ Đông Sinh là con mình.

Tạ Trường Ninh được người ta khiêng xuống xe ngựa.

Vừa bước qua cánh cổng Hầu phủ, Tạ Lâm đã lập tức xuất hiện trước mặt nàng, hạ thấp giọng nói:

"Vừa rồi có hai nhóm người bí mật theo dõi phu nhân."

"Quả nhiên là vậy."

Tạ Trường Ninh bật cười.

Nàng đã đoán được.

Một nhóm chắc chắn là người của Thích phi.

Còn nhóm còn lại, tám chín phần là người của trưởng công chúa.

Lần này, khả năng cao là do trưởng công chúa bày ra.

Bà ta xưa nay vẫn luôn cùng Thích phi cấu kết với nhau.

Vậy thì, hãy để nàng cùng bọn họ... diễn một vở kịch cho thật tròn vai.

Việc chúng đưa Hạ Đông Sinh đến trước mặt nàng, tuyệt đối không chỉ là trùng hợp.

Chỉ sợ rằng, mục tiêu của bọn họ là phủ Trấn Quốc Công.

Và quả thật, suy đoán của Tạ Trường Ninh không hề sai chút nào.

Phủ công chúa

Sau khi nhận được báo cáo từ ám vệ, trưởng công chúa không kiềm được mà cười hả hê:

"Hừ… bản công chúa còn tưởng Tạ Trường Ninh khôn ngoan lắm cơ.

Cuối cùng cũng chỉ là một ả phụ nhân ngu ngốc.

Dám dở trò với bản công chúa?

Ta tuyệt đối không tha cho ả.

Cả Trấn Quốc Công nữa, nếu hắn đã không biết điều thì…cũng không cần phải tồn tại trên đời này."

Lần này, bà ta muốn nhổ tận gốc cả phủ Trấn Quốc Công

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Tạ Trường Ninh đã đến nhà Hạ Đông Sinh.

Nàng mang đến rất nhiều đồ: thức ăn, đồ dùng, than bạc, thuốc bổ,…

Tất cả đều là những thứ thực tế và hữu dụng nhất.

Đủ để thấy nàng đã dốc hết tấm lòng.

Nhưng cuối cùng, tất cả lại bị Hạ Đông Sinh ném ra ngoài.

Tạ Trường Ninh và Du ma ma không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng ở bên ngoài.

Liên tục ba ngày, họ đều đến như thế.

Cho đến ngày thứ tư.

Du ma ma cứ ngỡ hôm nay cũng sẽ bị từ chối như mọi khi.

Nhưng ánh mắt Tạ Trường Ninh lóe lên một tia sắc bén.

Bọn họ đã giăng dây để thử lòng nàng mấy ngày rồi, biết dừng lại đúng lúc là điều cần thiết.

Quả nhiên, vừa mới đến.

Cánh cửa vốn luôn đóng kín đột nhiên mở ra.

Hạ Đông Sinh đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Trường Ninh:

"Mẫu thân cho người vào."

Tạ Trường Ninh không kìm được nước mắt vui mừng.

Từ khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo Hạ Đông Sinh, chưa từng rời đi dù chỉ một khắc.

Người phụ nữ lớn tuổi kia thu tất cả vào trong mắt.

Bà ta bắt đầu tra hỏi Tạ Trường Ninh vài câu,tất cả đều liên quan đến đứa trẻ bị thất lạc năm xưa…

Nghe xong, bà không khỏi thở dài một tiếng:

"Hôm đó tuyết rơi đầy trời, lão nhà ta lúc trở về đã nhặt được Đông Sinh bên vệ đường.

Từ lúc đó, ta đã biết… sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế này.

Đông Sinh nhà ta ngoan ngoãn hiếu thảo như vậy, ai mà nỡ vứt bỏ một đứa trẻ tốt thế chứ?

Mười tháng mang thai khổ cực biết bao, ai lại có thể đành lòng bỏ rơi đứa con ruột thịt của mình?

Hôm gặp người lần đầu, ta đã đoán được, người đến để tìm Đông Sinh của ta.

Mấy hôm nay xem như là ta thử lòng người…

Giờ thì ta đã yên tâm giao Đông Sinh cho người rồi."

Nói xong, bà vẫy tay gọi Đông Sinh lại:

"Nghe thấy rồi chứ?

Đây mới chính là mẫu thân ruột của con.

Mau qua đây, quỳ xuống dập đầu nhận mẫu thân đi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.