Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 201: Đêm Dài

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:07

Thái tử đã chờ suốt cả buổi chiều, nhưng vẫn không nhận được tin Tạ Trường Ninh trúng độc mà chết.

Điều này khiến hắn ta vô cùng bực bội.

Chẳng lẽ nàng phát hiện ra điểm tâm có độc?

Hay là... nàng vẫn luôn đề phòng Diệp Trọng Lâm?

Trong lòng Thái tử chợt rúng động, linh cảm thấy điều chẳng lành.

Nhưng hắn không cho rằng mình đã làm sai.

Hắn chỉ nghĩ rằng kế hoạch chưa đủ hoàn hảo mà thôi.

Cho dù lần này thất bại cũng chẳng sao.

Một khi đã nắm được điểm yếu này, hắn nhất định sẽ tận dụng đến cùng.

Chỉ là Thái tử không hề biết, từng hành động của hắn đều nằm trong sự kiểm soát của Thục phi.

Thục phi tất nhiên đã biết chuyện thái tử hạ độc Tạ Trường Ninh.

Bà càng rõ hơn, lý do nàng không trúng độc là vì Phó Chỉ đã âm thầm ra tay ngăn chặn.

Hắn vẫn luôn như vậy, luôn để tâm đến tiện nhân Tạ Trường Ninh kia.

Chính bà đã nuôi dạy nên thái tử, lần này hắn ta lại dám hạ độc người phụ nữ mà Phó Chỉ yêu thương.

Chắc hẳn Phó Chỉ đang vô cùng thất vọng.

Nhưng những điều thất vọng hơn vẫn còn ở phía sau.

Với tính cách của thái tử, một khi đã biết chuyện của Diệp Trọng Lâm, nếu chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Mà lúc này, hoàng nhi của bà sắp trở về, bà nhất định phải dọn sạch mọi chướng ngại cho hắn.

Gần đây, ở phía tây thành đột nhiên xuất hiện một mật quán.

Tuy chỉ có hai tiểu quan, nhưng cả hai đều là hàng thượng phẩm.

Mới khai trương được vài ngày, nhưng đã bắt đầu lan truyền trong một số nhóm khách nhỏ.

Đến tối, tuy không quá nhộn nhịp, nhưng khách ra vào cũng không ngớt.

Vì chưa có danh tiếng, nên khách khứa chủ yếu là thành phần hạ lưu, chưa có quan lại quyền quý nào lui tới.

Dù vậy, Thẩm Tĩnh Thư vẫn rất hài lòng, dù sao cũng mới bắt đầu.

Ngày dài tháng rộng, nàng chẳng hề vội vã.

Chỉ khổ cho Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu.

Những việc nhục nhã như thế, họ tất nhiên sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Nhưng Thẩm Tĩnh Thư chẳng thiếu thủ đoạn.

Không có xích sắt thì sao?

Đêm đến, nàng cho người hạ thuốc vào thức ăn của hai người.

Loại thuốc này không khiến họ bất tỉnh, bởi như vậy thì còn gì thú vị?

Thuốc phát tác, cả người mềm nhũn, không còn sức lực, nhưng thần trí lại hoàn toàn tỉnh táo.

Nói cách khác, ngoài việc không thể động đậy, họ vẫn có thể hét lên.

Mà la hét lại càng khiến cho trò chơi này trở nên châm biếm và tàn khốc hơn.

Gọi là mật quán, nhưng thật ra chỉ là hai căn nhà gỗ đơn sơ, mỗi người một phòng.

Đêm nay, bất ngờ xuất hiện một vị khách ngoài dự đoán khiến Thẩm Tĩnh Thư cũng phải sửng sốt.

"Cái vẻ mặt đó là sao? Không chào đón lão tử à?"

Vương đồ tể với khuôn mặt đầy thịt, ánh mắt hung tợn liếc Thẩm Tĩnh Thư một cái.

"Làm gì có chuyện đó. 

Khách đến là quý, ta còn không kịp đón tiếp ấy chứ.

Mời khách quan vào!"

Thẩm Tĩnh Thư lập tức thay đổi sắc mặt, cười nịnh nọt dẫn hắn vào trong.

Không cần hỏi cũng biết, hắn đến là nhắm vào Thẩm Tri Nghiễn.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ hình dung, nếu Thẩm Tri Nghiễn thấy hắn, sẽ "vui mừng" đến mức nào.

"Đêm nay Thẩm Tri Nghiễn là của lão tử!"

Vương đồ tể vênh váo ném túi bạc vào tay Thẩm Tĩnh Thư.

Nàng nhận lấy, ước chừng trong đó có khoảng hai lượng bạc, liền cười rạng rỡ cất kỹ.

Rồi đưa hắn đến căn phòng của Thẩm Tri Nghiễn, còn chu đáo đóng cửa lại cho họ.

Trong phòng cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ.

Thẩm Tri Nghiễn nằm trên giường, áo quần xộc xệch.

Vừa thấy Vương đồ tể bước vào, mắt hắn trợn tròn.

Ngay lập tức, hắn gào lên giận dữ:

"Ai cho ngươi đến đây? Cút! Cút ngay cho taaaaaaaaa!"

Vương đồ tể tiến đến, bóp lấy cằm hắn, cười nham hiểm:

"Chậc chậc… Ngươi vẫn tưởng mình là nhị công tử Hầu phủ à?

Không soi lại xem giờ mình là thứ gì?

Dù sao cũng là bán thân, tại sao lão tử không được đến?

Ngươi đừng quên, lão tử chính là vị khách đầu tiên của ngươi đấy!

Mới chút thời gian mà đã quên lão tử rồi sao?

Đúng là tiện nhân vô tình!

Lão tử còn nhớ ngươi lắm đấy!"

Thẩm Tri Nghiễn càng mắng càng thô bạo, mắt tràn đầy lửa giận, chỉ hận không thể xé xác hắn ra thành trăm mảnh.

Nhưng Vương đồ tể chẳng những không nổi giận, mà còn thấy vui sướng.

"Bốp!"

Hắn túm tóc Thẩm Tri Nghiễn, vung tay tát liên tiếp vào mặt.

Cho đến khi không còn nghe tiếng mắng nữa, mới từ từ buông ra.

"Sao? Không chửi nữa à? Câm rồi?"

Hắn nhổ một bãi nước bọt vào mặt Thẩm Tri Nghiễn, khinh bỉ nói.

"Trước mặt lão tử còn giả thanh cao cái gì?

Ngươi là loại gì, lão tử còn không rõ sao?

Còn nhớ đêm đầu tiên không?

Không phải chính ngươi van xin lão tử vào Hầu phủ hay sao?

Nói trắng ra, chính ngươi, chính cái đồ chó má nhà ngươi đã khiến lão tử biến chất.

Lão tử trước đây là một người nam nhân tử tế, giờ thì sao?

Ngay cả bản thân cũng cảm thấy bẩn thỉu!"

Vừa nói, hắn lại tát thêm mấy cái.

"Lão tử đã bỏ tiền, đêm nay ngươi phải hầu hạ cho đàng hoàng!"

Hắn kéo Thẩm Tri Nghiễn lại gần.

Tuy bạc là do Triệu quản gia đưa, nhưng đã vào tay hắn thì đương nhiên là của hắn.

Hai lượng bạc đấy!

Hắn phải  chơi cho đáng đồng tiền.

Mấy ngày qua, Thẩm Tri Nghiễn đã dần trở nên tê liệt, vô cảm.

Nhưng đêm nay lại khác, vừa nhìn thấy Vương đồ tể, hắn liền bị kéo trở lại những ký ức kinh hoàng ngày trước.

Đối với hắn, đây không chỉ là nỗi đau thể xác, mà là sự tra tấn tinh thần tận cùng.

Giây phút đó, hắn chỉ muốn chết.

Nhưng hắn chẳng thể làm được gì cả.

Nằm sấp trên giường, hắn cắn chặt môi, không để bản thân phát ra tiếng nào.

Đôi mắt trống rỗng, hai hàng lệ nhục nhã lặng lẽ lăn dài.

Không còn gì nhục nhã hơn thế nữa.

Nếu có thể lựa chọn, hắn thà c.h.ế.t đi còn hơn.

Cũng trong đêm hôm đó, Tạ Trường Ninh không để Diệp Trọng Lâm dùng bữa cùng.

Nàng biết rõ Du ma ma đang làm gì.

Trong lòng luôn canh cánh, nàng ăn cũng không vào, cả người đều mất hồn.

Đúng lúc này, Triệu quản gia bước vào, khẽ nói:

"Phu nhân, Phó đại nhân đã đến.

Lão nô đã đưa người đến tiền sảnh, giờ đang đợi ở đó."

Tạ Trường Ninh trấn tĩnh lại, lập tức đứng dậy rời đi.

Nàng biết rất rõ Phó Chỉ đến vì chuyện gì.

Chỉ cần Thẩm Dư Bạch xuất hiện trước mặt người khác, nhất định sẽ gây chấn động.

Nếu bị người có dã tâm lợi dụng, hậu quả thực sự không tưởng tượng nổi.

Từ xa, nàng đã thấy Phó Chỉ mặc trường bào đen, ngồi một mình nơi tiền sảnh.

Không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt cụp xuống, gương mặt u tĩnh khiến người khác khó lòng đoán được tâm trạng.

"Phu nhân!"

Vừa thấy nàng, Phó Chỉ lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ.

Tạ Trường Ninh còn chưa kịp mở lời...

Du ma ma đã bất ngờ xông vào, như người phát cuồng, túm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, miệng lắp bắp, không nói thành câu:

"Phu nhân!

Là... là đại công tử!

Lần này thật sự là đại công tử..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.