Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 221: Dùng Máu Tươi Mở Đường Cho Châu Châu Của Hắn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:09
"Ép vua thoái vị ư?"
Thái tử đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hắn thật sự không ngờ những lời đó lại được thốt ra từ miệng Phó Chỉ.
Phụ hoàng sủng ái lão tứ, vì lão tứ mà nghĩ đủ mọi cách đè ép hắn.
Hoàn toàn không đoái hoài đến thể diện và sinh tử của thái tử là hắn.
Nếu nói hắn không có oán hận, là giả.
Hắn từng vô số lần tưởng tượng rằng, nếu như phụ hoàng không còn nữa, thì tốt biết bao!
Ngai vàng dĩ nhiên sẽ thuộc về hắn, vị thái tử danh chính ngôn thuận.
Đến lúc ấy, còn liên quan gì đến lão tứ?
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện ép vua thoái vị.
Một khi ra tay, hắn sẽ từ người kế thừa hợp pháp biến thành kẻ mưu phản cướp ngôi.
Suốt đời không thể rửa sạch tội danh.
Tương lai, sử sách lại sẽ ghi chép hắn ra sao?
Điều quan trọng nhất là:
Ngay cả khi hắn thật sự muốn ép vua, liệu có bao nhiêu phần thắng?
Nếu chắc chắn mười phần, hắn đã sớm liều mạng.
Nhưng đáng tiếc, hắn hoàn toàn không có tự tin.
Phó Chỉ hiển nhiên nhìn ra sự do dự trong ánh mắt hắn, liền nói:
"Điện hạ muốn biết chân tướng cái c.h.ế.t của hoàng hậu nương nương không?"
Thái tử khẽ cau mày:
"Mẫu hậu chẳng phải là đột ngột bạo bệnh qua đời sao?"
Phó Chỉ lắc đầu:
"Nương nương là bị hoàng thượng tự tay bóp chết."
Thái tử chấn động đến tái mặt:
"Sao có thể như vậy? Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, phụ hoàng sao có thể ra tay với người?''
"Bởi vì hoàng thượng nghi ngờ nương nương tư thông với người khác."
Phó Chỉ thản nhiên nói ra một câu khiến lòng người lạnh buốt.
"Không thể nào!"
Thái tử vô cùng hoảng hốt.
Ta không tin mẫu hậu là người như thế!
Phụ hoàng là vua một nước, có ai xứng đáng với mẫu hậu hơn người?
Người căn bản không có lý do gì để làm chuyện đó cả."
Phó Chỉ khẽ thở dài:
"Đúng vậy! Hoàng hậu nương nương luôn hiền lương đoan chính, ai cũng nhìn ra là bị người hãm hại.
Thế nhưng hoàng thượng lại tin tưởng tuyệt đối, chẳng hề nghi ngờ."
Nói đoạn, hắn trầm giọng nhìn thái tử:
"Thậm chí... Hoàng thượng nghi ngờ điện hạ không phải là huyết mạch của người.
Điện hạ vẫn luôn nghi hoặc, tại sao hoàng thượng lại đối xử với mình như vậy?
Đây chính là nguyên nhân."
Thái tử như bị sét đánh giữa trời quang, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Hắn từng nghĩ đến vô số nguyên nhân:
Có thể là vì hắn không khéo lấy lòng như lão tứ, hoặc là do vị trí thái tử khiến phụ hoàng kiêng dè.
Chỉ chưa từng nghĩ, là vì phụ hoàng nghi ngờ huyết thống.
Phụ hoàng mù rồi sao?
Người không thấy rõ hắn có bao nhiêu phần giống người sao?
"Phụ hoàng sao có thể đối xử với ta như vậy?
Nếu ta không phải con của người, thì còn có thể là ai?
Người làm vậy có xứng đáng với mẫu hậu, có xứng với ta không?"
Thái tử sụp đổ ngay tức khắc, gương mặt vặn vẹo, giận dữ đ.ấ.m mạnh xuống nền đất.
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn, m.á.u tươi từ nắm tay trào ra như suối.
"Tiên sinh, người nói cho ta biết, ta rốt cuộc có phải là huyết mạch của phụ hoàng không?"
Thái tử mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, chất vấn như phát cuồng.
Phó Chỉ không đáp vội, mà nhẹ nhàng cầm khăn tay, lau sạch vết m.á.u nơi tay hắn.
Ánh mắt kiên định:
"Điện hạ đích thực là con ruột của hoàng thượng, không thể nghi ngờ.
Nếu quả thực có điều mờ ám, văn võ bá quan sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Họ đã sớm ép bệ hạ phế bỏ điện hạ rồi.
Người không tin điện hạ, từ đầu đến cuối, chỉ có hoàng thượng mà thôi."
"Người nói thật chứ?”"
Thái tử nắm lấy tay áo Phó Chỉ như bấu víu vào sinh mạng, toàn thân run rẩy.
Dù hắn luôn tin mình là huyết mạch của hoàng đế,
Nhưng nếu không được bá quan thừa nhận, thì dù có ép vua thành công, làm sao ngồi vững ngai vàng?
Phó Chỉ là hy vọng duy nhất của hắn lúc này.
"Điện hạ, thần nói mỗi chữ đều là sự thật."
Phó Chỉ từ tốn đỡ thái tử đứng dậy, rồi rót một chén trà nóng dâng lên.
Sau đó, hắn điềm nhiên thu dọn xác c.h.ế.t nằm cạnh, lặng lẽ chuyển khỏi tầm mắt thái tử.
Không nói một lời, cũng không truy hỏi nguyên do.
Thêm hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong ngày tuyết rơi mới là quý.
Mà chính thời khắc này, Phó Chỉ mới thật sự đáng trân trọng.
"Tiên sinh..."
Thái tử xúc động đến rơi lệ, nâng chén trà uống cạn, rồi siết chặt chiếc chén trong tay.
Ánh mắt trở nên sắc lạnh, sát khí dâng trào.
"Là phụ hoàng vô tình bạc nghĩa trước.
Ta ép vua không phải vì ngai vàng, mà là đòi lại công đạo cho mẫu hậu!"
Lời lẽ nghe như vì lẽ phải.
Nhưng kỳ thực, cũng chẳng gì ngoài dã tâm cá nhân.
"Điện hạ anh minh, thần nguyện vì người can đảm xả thân, c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Phó Chỉ trịnh trọng chắp tay, lui một bước thi lễ.
"Chuyện bên ngoài, tiên sinh hãy thay ta toàn quyền xử lý."
Thái tử đích thân đỡ hắn đứng lên.
"Thần quyết không phụ mệnh!"
Phó Chỉ đáp từng chữ vang dội.
Rời khỏi Đông cung, Phó Chỉ đứng từ xa nhìn về phía hoàng cung nguy nga tráng lệ.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, trong đáy mắt là một mảnh băng lạnh vô tình.
Đêm nay, là đêm Châu Châu của hắn thoát khỏi lồng giam.
Là phụ thân, hắn đương nhiên phải dọn sẵn một con đường đầy khí thế cho con mình.
Hãy để m.á.u tươi của những kẻ này, mở ra con đường rực đỏ cho Châu Châu của hắn…