Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Ngoại Truyện 8: Nguyện Vọng Cuối Cùng

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:13

Mấy người vội vàng gọi:

“Châu Châu, Châu Châu…”

Qua một thoáng ngẩn ngơ, ánh mắt Châu Châu dần tỉnh táo lại.

Thấy nàng định mở miệng nói, Thẩm Dư Bạch liền vội vàng ngăn cản:

“Châu Châu, tránh động đến vết thương trên mặt, giờ con chưa nên nói chuyện.

Có chuyện gì thì dùng tay ra hiệu, hoặc chớp mắt cũng được.”

Tạ Trường Ninh nghe vậy lập tức căng thẳng:

“Châu Châu, nghe lời ca ca con, tuyệt đối đừng mở miệng.”

Châu Châu chớp chớp mắt về phía bọn họ.

“Châu Châu có đau không? Có đói không?

Mẫu thân đã sai người nấu cháo, con có muốn ăn không?”

Tạ Trường Ninh liên tiếp hỏi dồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Châu Châu, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run, ánh mắt tràn đầy thương xót.

Nỗi lo lắng và đau lòng cũng hiện rõ trên mặt Phó Chỉ.

Đối diện từng gương mặt chan chứa quan tâm, Châu Châu lại chẳng thấy đau đớn chút nào.

So với những khổ sở từng chịu trước kia, đau này có đáng gì?

Ngày trước, nàng chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng.

Nhưng bây giờ đã khác, nàng có phụ thân, có mẫu thân, còn có cả ca ca.

Cuộc đời này, coi như đã viên mãn rồi.

Nàng khẽ vẫy tay, ra hiệu với bọn họ rằng nàng không hề đau.

Làm sao có thể không đau chứ?

Chỉ nghe Dư Bạch nói thôi, Tạ Trường Ninh đã thấy đau thấu tim gan.

Nàng nghiêng mặt, dùng khăn lau đi lệ ở khóe mắt, rồi quay lại nở nụ cười với Châu Châu:

“Châu Châu của chúng ta thật dũng cảm.

Mẫu thân sẽ ở đây trông con, không đi đâu hết.

Có chuyện gì thì con kéo tay áo mẫu thân.”

Châu Châu chớp mắt, tỏ ý nàng đã hiểu.

Mấy người bọn họ không rời nửa bước, luôn ở bên cạnh nàng.

Thoáng chốc đã qua hai ngày.

Ngày mai chính là lễ đăng cơ, cũng là ngày Phó Chỉ rời đi.

Tinh thần của Châu Châu tuy đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa thể xuống giường hoạt động.

Dù vậy, cả nhà vẫn phải ăn với nhau một bữa đoàn viên, sau này e rằng chẳng còn cơ hội.

Tạ Trường Ninh cố ý sai người chuẩn bị một bàn tiệc, bày ngay trong phòng Châu Châu.

Đêm đến.

Chỉ có bốn người bọn họ, không có bất kỳ ngoại nhân nào.

Châu Châu nằm trên giường cũng không hề gì.

Tuy rằng sau này vẫn còn có thể gặp nhau, nhưng không khí đêm nay vẫn có chút nặng nề.

Ai nấy đều hiểu, sau này dù còn gặp, cũng sẽ chẳng như bây giờ nữa.

Con người làm sao có thể mãi không đổi?

Huống hồ là ở ngôi vị kia!

Hôm nay Phó Chỉ xem bọn họ như trân bảo, nhưng sau này ai dám chắc?

Thẩm Dư Bạch đã thay thuốc cho Châu Châu hai lần, vết thương trên mặt và cổ nàng đang dần dần lành lại.

Mọi thứ đều theo chiều hướng tốt.

Giờ nàng đã có thể mở miệng nói chuyện.

Mọi người quây quần bên bàn, chỉ riêng nàng vẫn ngồi trên giường.

“Con chúc phụ thân sau này vạn sự như ý.”

Đó là lời chúc của Chu Châu dành cho Phó Chỉ.

Đôi mắt Phó Chỉ đỏ hoe, hắn nâng chén rượu lên uống cạn.

“Nhất định sẽ thế. Cảm ơn bảo bối của ta.

Dù ở đâu, lúc nào, con vẫn là ái nữ mà phụ thân thương yêu nhất.”

Thương thế trên lưng hắn chưa lành, vốn không được uống rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Thẩm Dư Bạch cũng nâng chén, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Chỉ:

“Nhi tử hy vọng phụ thân, không quên tâm ban đầu.”

Hắn chỉ nói một câu ấy.

Mấy hôm nay hắn đã nghĩ rất nhiều.

Hắn không còn hy vọng mẫu thân và phụ thân ở bên nhau nữa.

Phụ thân tuyệt sẽ không chỉ có một vị hoàng hậu.

Dù Người có nguyện ý hay không, bá quan cũng sẽ buộc người phải nạp mỹ nhân khắp thiên hạ, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần.

Một khi mẫu thân nhập cung, chờ đợi người sẽ là những trận đấu đá cung đình không hồi kết.

Đến lúc ấy, mẫu thân còn có thể là người phụ thân yêu nhất không?

Phải biết rằng, thứ không có được mới là tốt nhất.

Một khi có rồi, nốt chu sa đỏ biến thành vết m.á.u muỗi, bạch nguyệt quang hóa hạt cơm rơi.

Thế này cũng tốt.

Không phải hắn không tin phụ thân.

Mà là lòng người dễ đổi thay…

Phó Chỉ: “…”

Bàn tay cầm chén của hắn khẽ siết chặt.

Tên nhóc thối, đừng tưởng không ai nghe ra ý tứ trong lời kia.

Quả đúng là nhi tử tốt!

Tốt, thật sự quá “tốt” rồi!

“Được. Câu này, phụ thân cũng gửi lại cho con.”

Hắn uống cạn chén, mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Dư Bạch.

Thẩm Dư Bạch nhướng mày, cười:

“Phụ thân sau này đừng quên, chúng ta mới là quan trọng.”

Đùi to vẫn phải ôm chặt.

Mẫu thân đã bàn bạc với hắn, để hắn và Châu Châu theo họ người, từ nay về sau là con cháu Tạ gia.

Hắn cũng thấy cách này rất hay.

Chờ phụ thân đăng cơ, hắn và Châu Châu sẽ đổi thành họ Tạ.

Tạ Dư Bạch!

Nghe cũng rất thuận tai, chẳng hề kém cạnh cái tên Thẩm Dư Bạch.

Cuối cùng, ánh mắt Phó Chỉ dừng lại trên người Tạ Trường Ninh:

“Tuế Tuế, chẳng lẽ nàng không có điều gì muốn nói với ta sao?”

Tạ Trường Ninh nâng chén rượu trên bàn:

“Đương nhiên có. Hy vọng sau này chàng thân thể khỏe mạnh, không bệnh không đau.”

Nói xong, nàng cũng uống cạn.

Đó là lời chúc mộc mạc nhất mà nàng dành cho Phó Chỉ.

Có gì quý hơn sức khỏe cơ chứ?

“Tuế Tuế cũng phải như vậy, không bệnh không đau, trường thọ trăm tuổi!”

Phó Chỉ mày mắt ôn hòa, mỉm cười nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng mỗi người đều mang một tâm trạng riêng.

Bữa cơm đoàn viên nhanh chóng kết thúc.

“Dư Bạch, mai là lễ đăng cơ.

Đêm nay cùng phụ thân uống say một trận được chăng?

Sau này e rằng phụ thân không còn được buông thả thế này nữa.

Xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của phụ thân.”

Mọi người vừa đứng dậy, Phó Chỉ bỗng gọi Thẩm Dư Bạch lại.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.