Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Ngoại Truyện 18: Đánh Không Phục, Thì Liền…
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:14
Tiêu Yến ngẩn người.
Sao mọi chuyện lại khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng?
Rõ ràng giữa bọn họ, chẳng còn chướng ngại nào nữa.
Vậy mà, tại sao nàng vẫn không chịu gả cho hắn?
Chẳng lẽ… hắn chưa đủ cố gắng sao?
Cái gì mà "nhi tử nhà người ta"?
Đừng tưởng hắn không biết.
Nữ nhân này ngoài miệng thì suốt ngày nói hoa nói bướm, bảo hắn chỉ là một trong số "rất nhiều nam nhân" của nàng.
Sự thật thì sao?
Ngoài hắn ra, nàng chẳng có "dã nam nhân" nào khác hết!
Thấy Phương Như Vũ sắp bước ra khỏi phòng, hắn liều mạng xông đến, vác nàng lên vai.
“Ngươi làm gì vậy?
Ta ra lệnh cho ngươi thả ta xuống, bằng không ta lấy mạng chó của ngươi!”
Phương Như Vũ nào phải loại chịu để người ta bắt nạt, vừa nói vừa giơ tay tát thẳng một cái.
Tiêu Yến mấy năm nay cam tâm tình nguyện làm “đệ đệ ngoan” của nàng.
Lần này, hắn cuối cùng cũng cứng rắn rồi.
Hổ không gầm, chẳng lẽ xem hắn là mèo bệnh?
“Con cái là của ta hay của kẻ khác, ngươi nghĩ ta không biết sao?”
Lời lẽ thì cứng rắn, nhưng mặt hắn cũng ăn ngay một bạt tai nảy lửa.
Dù vậy, hắn vẫn nhất quyết không buông, vác thẳng nàng về phía giường.
Nhất định là do hắn chưa đủ cố gắng… nàng mới không chịu gả cho hắn.
Trong mắt Phương Như Vũ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó khôi phục vẻ thản nhiên:
“Cái gì mà con của ngươi?
Ngươi cũng biết tự dát vàng lên mặt mình nhỉ.
Đừng quên, ngươi chẳng qua chỉ là một trong số nam nhân của ta mà thôi.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Tiêu Yến như muốn bức người.
“Nam nhân nhiều lắm à?
Vậy nói thử cho ta nghe tên hai người xem nào.”
Phương Như Vũ nghẹn lời.
Khí thế Tiêu Yến càng lúc càng dâng cao:
“Nói đi! Là ai? Sao không nói nữa?”
Phương Như Vũ: “……”
Bịa đại cũng phải có thời gian chứ.
“Nói nhiều làm gì!
Thả ta ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
“Ừ, ta cũng muốn xem, ngươi định không khách khí kiểu nào.”
Cả hai như kim chạm mũi nhọn, chẳng ai chịu nhường ai.
Phương Như Vũ cười lạnh:
“Được, đây là ngươi tự chuốc lấy.”
Một cước đá vào n.g.ự.c hắn, thân thể nàng linh hoạt như cá chạch.
Nầng thoát khỏi vòng kiềm tỏa, hai tay siết chặt thành quyền, đánh thẳng vào mặt hắn, không hề lưu tình.
“Hừ! Thật xem ta ăn chay sao?
Hôm nay cho ngươi nếm thử lợi hại của lão tử.”
Tiêu Yến nhẹ nhàng tránh đòn, lòng thầm thở phào:
Suýt nữa thì lỡ miệng tự xưng mình là "đệ đệ".
Khí thế, hắn cần khí thế!
Phương Như Vũ là nữ nhi tướng môn, nhưng hắn nào kém cạnh.
Hai người kẻ tiến người lùi, quyền cước liên tục, ai cũng ôm tâm niệm “phải đánh đối phương phục mới thôi”.
Đánh được vài hiệp, Phương Như Vũ không khỏi giật mình.
Nàng vốn nghĩ hắn chỉ là một tên công tử ăn chơi, có chút nhan sắc mà thôi.
Không ngờ, hắn lại che giấu sâu như thế.
Không những không yếu thế, mà còn ép nàng xuống một bậc.
Nếu cứ thế này, nàng sợ khó lòng thoát thân.
“Lão nương có nhiều dã nam nhân lắm, nhiều đến không đếm xuể.
Ba đứa con cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.
Còn ‘giống nòi’ của ngươi?
Ngươi sớm c.h.ế.t tâm đi.”
Nàng cố tình chọc giận hắn, chiêu thức cũng càng thêm hung hiểm.
Tiêu Yến khóe mắt lóe sáng, cố ý lộ ra sơ hở, ra vẻ bị chọc giận:
“Câm miệng!
Ta tự biết rõ, bọn nhỏ chính là con của ta.
Ngoài ta ra, ai dám nhận chúng, ta lấy mạng kẻ đó!”
Một chưởng của Phương Như Vũ đập thẳng vào n.g.ự.c hắn.
“Ngươi định mưu sát phu quân tương lai đấy à?”
Đau đến hít một hơi lạnh, hắn nhân cơ hội túm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo xuống giường.
Hai người giằng co, cuối cùng lăn thẳng lên giường.
Hắn thuận thế đè nàng xuống, xé rách bộ váy đỏ rực.
Học theo dáng vẻ nàng từng làm, trói chặt hai tay nàng lên quá đỉnh đầu, khiến nàng chẳng thể nhúc nhích.
“Tiêu Yến, ngươi cái đồ khốn, rốt cuộc ngươi muốn...”
Chưa kịp nói xong.
Màn che rơi xuống, cả chiếc giường bắt đầu rung lắc kịch liệt, như con thuyền nhỏ giữa hồ đang gặp cuồng phong.
“Ưm…”
Lời còn lại của Phương Như Vũ đều bị tiếng rên thay thế.
Ánh mắt Tiêu Yến dữ tợn như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, chẳng để nàng có lấy một hơi thở.
Suốt cả một đêm.
Màn che như giữa bão tố, hết đợt này đến đợt khác, cao trào nối tiếp cao trào.
Tiêu Yến đã hạ quyết tâm.
Đánh không phục nàng…
Thì hắn sẽ ngủ phục nàng!
Hắn từ lâu đã muốn sống những ngày “thê tử bên gối, bếp lửa ấm áp”.
Không muốn như Phó Chỉ, quanh co dây dưa.
Chẳng có chút khí khái nam nhi nào, cuối cùng ngay cả cửa phòng cũng không bước vào nổi.
Đúng là thứ bỏ đi!
Ánh sáng ban mai rọi vào.
“Ta hỏi lại lần nữa, mấy đứa con rốt cuộc là của ai?”
Suốt cả đêm, hắn đã hỏi đến tám trăm lần, đáp án vẫn chỉ có một.
Giọng Phương Như Vũ khàn đặc:
“Không phải của ngươi!”
“Hay lắm, rất hay…”
Tiêu Yến cười tà mị.
Ngay sau đó, màn che lại rung lên dữ dội hơn.
Sau cơn cuồng phong, giọng hắn lại vang lên, lần này thêm một câu:
“Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Phương Như Vũ không còn chút sức lực, đành ngước nhìn đôi mắt tràn đầy xâm lược kia.
Tim nàng run lên, đôi chân cũng chẳng nghe lời mà run theo.
Lần này, nàng chùn bước:
“Của ngươi, đều là của ngươi!
Ngươi vừa lòng chưa?”
Tiêu Yến tinh thần sảng khoái, hôn chụt lên má nàng:
“Cũng tạm, chưa hẳn vừa lòng.
Ta hỏi lần cuối, ngươi có chịu gả cho ta không?”
Phương Như Vũ vốn định lắc đầu.
Nhưng nàng cảm nhận rất rõ… hắn đã “rút đao ra khỏi vỏ”.
Nàng chỉ còn biết cắn răng, lệ rơi trong lòng:
“Gả, gả, gả! Được chưa? Ngươi có thể cút chưa?”