Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Ngoại Truyện 24: Tuế Tuế Trường Ninh
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:00
Mồng tám tháng hai, ngày tốt để thành thân!
Hôm nay kinh thành náo nhiệt vô cùng.
Tĩnh An hầu Phó Chỉ và Kinh Lăng hầu Tiêu Yến, cùng ngày cưới thê.
Không chỉ bởi hai người họ là bằng hữu, mà thê tử họ nghênh cưới cũng là khuê mật thân thiết.
Dân chúng bàn tán sôi nổi.
Tiêu Yến: “……”
Hắn có thể nói thật ra mình chẳng tự nguyện chút nào không?
Sợ đêm dài lắm mộng, thánh chỉ vừa ban xuống, hắn liền muốn rước thê tử vào cửa ngay.
Dù sao, lễ phục cưới gì đó, hắn đã sớm cho người chuẩn bị ổn thỏa.
Chỉ tiếc, có kẻ mắc bệnh đỏ mắt, không cam lòng để hắn thành thân trước, dẫu chỉ sớm hơn một ngày cũng không được.
Thế là hắn mới phải kéo đến hôm nay.
May thay, thê tử về tay rồi cũng không bay mất.
Nếu không, thì tên Phó Chỉ kia cũng đừng mong ôm được mỹ nhân về phủ!
Ngoài kia trống chiêng rộn rã.
Tạ Trường Ninh mặc hỷ phục đỏ thắm thêu chỉ vàng, đầu đội phượng quan.
Dưới khăn voan thêu rồng phượng trình tường, nàng chỉ có thể thấy lờ mờ bóng người trước mắt.
Cũng giống lần trước, huynh trưởng cõng nàng đi xuất giá.
“Tuế Tuế vẫn như trước đây, nhẹ tênh như không.”
Tạ Huyền trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Lần này, muội nhất định sẽ hạnh phúc.”
Phó Chỉ tuyệt đối sẽ không phụ nàng.
Hốc mắt Tạ Trường Ninh bỗng nóng lên:
“Vâng!”
Khuôn mặt Châu Châu đã khỏi hẳn, lúc này nàng cùng Thẩm Dư Bạch tiếp khách tại Hầu phủ.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức kinh diễm quần sinh.
Người từng gặp nàng trước đây không ít, nhưng không ai ngờ dung nhan nàng có thể hồi phục như xưa.
Thậm chí, trong thoáng chốc, họ còn không nhận ra nàng.
Giờ đây, nàng đã là Trưởng công chúa.
Phó Chỉ trong hỷ phục đỏ rực, đích thân bế Tạ Trường Ninh vào cửa.
“Giờ lành đã đến!”
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
Mãi đến khoảnh khắc ấy, Phó Chỉ mới hoàn toàn yên tâm.
Châu Châu và Thẩm Dư Bạch đứng một bên chứng kiến, Châu Châu mũi cay cay, không khỏi cảm thán:
“Thật tốt, phụ thân cuối cùng cũng toại nguyện.
Từ nay, nhà chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
Thẩm Dư Bạch mỉm cười:
“Đúng vậy!
Tiếp theo nên chọn phu quân cho muội rồi.
Không biết muội muốn người thế nào?
Tuấn mỹ, dịu dàng, hay tài hoa xuất chúng?”
Hắn hơi dừng lại, rồi cười nói tiếp:
“Nếu khó chọn quá, thì chẳng cần chọn.
Dù sao, chỉ trẻ con mới phải chọn.
Nếu muội muốn hết, thì cũng không phải không thể.
Vì muội là muội của ta, ta không cưng chiều, ai cưng chiều?”
Hôm nay hắn chỉ mặc thường phục, không khoác long bào.
Châu Châu không nhịn được trừng ca ca một cái:
“Là muội muội, sao có thể thành thân trước huynh?
Huynh chọn hoàng hậu chưa, văn võ bá quan đều ngóng trông kìa!”
Khóe miệng Thẩm Dư Bạch co giật.
Đúng là đ.â.m thẳng vào tim!
Hắn nhất định phải lập hậu sao?
Hắn quyết định rồi, nếu đám lão thần ấy còn dám ép, hắn sẽ tiện tay chọn một… nam nhân.
Cho họ một màn kinh thiên động địa.
Đảm bảo, hù c.h.ế.t bọn họ!
Vì thay phụ thân uống không ít rượu, Thẩm Dư Bạch một mình đi đến rừng trúc, muốn tỉnh rượu.
Ngày đại hỉ thế này, bỗng hắn nhớ đến người phụ thân hay lải nhải năm nào.
Ông chỉ mong hắn đi thi đỗ công danh.
Nào ngờ, hắn lại “trượt” thành hoàng đế.
Cũng xem như là làm quan.
Dù có hơi khác, nhưng cũng tạm được…
Dẫu bước chân đã lảo đảo, nhưng Thẩm Dư Bạch không muốn ai theo sau.
Sắp đến rừng trúc, bỗng một cơn gió thổi qua, trước mắt hắn tối sầm, hắn cười cười gỡ vật che mặt xuống.
Đó là một chiếc khăn lụa màu thiên thanh, góc phải có thêu vài bông tuyết trắng.
Thật thú vị!
Bình thường, các cô nương chẳng phải chỉ thích thêu hoa cỏ lên khăn sao?
“Đây là khăn tay của tiểu thư nhà ta, phiền công tử trả lại.”
Lúc này một nha hoàn hớt hải chạy đến, rõ ràng là đuổi theo khăn mà đến.
Thẩm Dư Bạch ngẩng mắt, liền thấy sau lưng nàng, còn có một thiếu nữ đoan trang thanh lệ.
Nàng mặc y phục màu thiên thanh, tựa bầu trời sau cơn mưa, nhất là đôi mắt trong trẻo vô cùng.
“Bích Ngọc, không được vô lễ.”
Câu này nàng nói với nha hoàn.
Rồi nàng khẽ hành lễ:
“Thần nữ Tiêu Ảnh Tuyết, bái kiến bệ hạ!”
Hiển nhiên, nàng đã nhận ra thân phận của hắn…