Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 59: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích

Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:49

Hai huynh muội Thẩm Tri Châu và Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Trong ấn tượng của họ, cô cô luôn dịu dàng, lương thiện, đoan trang hiền thục, rất yêu thương họ, còn tốt hơn mẫu thân của họ gấp trăm lần.

Nếu có thể lựa chọn, họ sẽ chọn cô cô làm mẫu thân mình.

Thế nhưng, những gì xảy ra hôm nay lại hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng.

Cô cô sao có thể là loại người như vậy?

Chuyện này mà lộ ra, sau này biểu ca Tưởng Hồng Thịnh biết sống sao đây?

Thẩm Tri Tự thậm chí còn chấn động hơn cả hai người họ.

Nhưng xen lẫn trong sự khiếp sợ ấy, hắn lại dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả, đặc biệt là khi nhìn về phía Tưởng Hồng Thịnh.

Bởi lẽ hai người bọn họ tuổi tác tương đương, ngoại trừ mẫu thân thì tất cả mọi người đều lấy hắn ra so với Tưởng Hồng Thịnh.

Đặc biệt là sau kỳ thi lần này.

Ai mà ngờ được Tưởng Hồng Thịnh lại là con hoang?

Từ nay về sau, Tưởng Hồng Thịnh vĩnh viễn không còn xứng để đặt ngang hàng với hắn nữa.

"Lan Nguyệt đã thành ra thế này rồi, các người còn muốn sao nữa?"

Tần thị ôm lấy Thẩm Lan Nguyệt, ra vẻ che chở.

"Đúng vậy, Vĩnh Ninh Bá phủ các người đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

Thẩm Tri Châu bước ra bênh vực.

Tạ Trường Ninh khẽ liếc nhìn hắn một cái, hệt như nhìn một tên ngu xuẩn.

Lão phu nhân Vĩnh Ninh Bá phủ giận dữ chỉ tay vào mặt bọn họ mắng to:

"Các người còn có mặt mũi nói những lời này sao?

Rốt cuộc là ai quá đáng?

Tiện nhân Thẩm Lan Nguyệt này hại nhi tử Kinh Văn của ta không thể có con, thù này không đội trời chung, ta dù có g.i.ế.c nó cũng không quá đáng."

"Các người đúng là làm l.o.ạ.n l.u.â.n thường đạo lý!

Lan Nguyệt rơi vào kết cục hôm nay, tất cả là tự làm tự chịu.

Ai bảo nó không giữ lễ nghĩa nữ nhi, trước khi thành thân đã mang thai con kẻ khác.

Lão phu nhân chẳng lẽ lại không biết việc này?

Ta thấy là bà cố ý bao che cho nó!

Có nhi nữ như thế, bà còn là thứ tốt lành gì?"

Thường thị vô cùng sắc sảo, chỉ vài câu đã kéo cả Tần thị xuống nước.

"Phải đấy! Xảy ra chuyện như vậy, sao có thể bảo người làm mẫu thân không biết gì chứ?"

"Không chừng chính là bà ta xúi giục Thẩm Lan Nguyệt, bụng mang con kẻ khác rồi cố cưới vào Vĩnh Ninh Bá phủ!

Đúng là thất đức đến nỗi bốc khói lên đầu!"

"..."

Dân chúng vây xem nhao nhao lên tiếng chỉ trích Tần thị.

"Câm miệng! Các người câm miệng hết cho ta!"

Tần thị vừa thẹn vừa giận, bộ dạng cực kỳ hoảng loạn.

Lúc này, Tạ Trường Ninh nhẹ giọng nói một câu:

"Ta tin mẫu thân, người tuyệt đối không phải là loại người như vậy.''

Câu nói tưởng như bênh vực, nhưng chẳng khác nào một cú tát thẳng vào mặt Tần thị giữa đám đông.

"Hôm nay Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta sẽ hưu tiện nhân này.

Ngày trước đánh trống gõ chiêng rước nó vào cửa, hôm nay cũng sẽ đánh trống gõ chiêng đưa nó về.

Xem như có đầu có đuôi."

Lão phu nhân Vĩnh Ninh Bá phủ vung tay ném tờ hưu thư đã chuẩn bị sẵn vào mặt Thẩm Lan Nguyệt, lời lẽ sắc bén vô cùng.

"Tưởng Kinh Văn dám hưu ta? Hắn dựa vào cái gì?"

Thẩm Lan Nguyệt cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn chằm chằm tờ hưu thư trước mắt, cả người choáng váng rồi ngất lịm.

Tạ Trường Ninh lướt mắt qua, trong lòng thầm nghĩ:

Thế là đã nhẹ nhàng lắm rồi.

Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi:

"Dựa vào việc ngươi không giữ tiết hạnh, dựa vào việc ngươi khiến Kinh Văn không có lấy một hài tử."

Chỉ cần nghĩ đến đó, bà liền hận đến mức muốn xé xác uống m.á.u Thẩm Lan Nguyệt.

"Tổ mẫu, người thật sự muốn làm thế này sao?

Tuyên Vũ Hầu đã nói rất rõ, ta không phải cốt nhục của ông ấy, trong người ta chảy là dòng m.á.u của phụ thân.

Hơn nữa, mẫu thân chỉ là một lúc hồ đồ, đâu phải không thể tha thứ?

Ta sắp sửa bước vào quan lộ, tổ mẫu thật sự không còn chút tình thân nào sao?"

Tưởng Hồng Thịnh “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt lão phu nhân Vĩnh Ninh bá.

Dù Tề Chính Nghiệp đã phủ nhận, nhưng điều đó cũng không sao.

Ít nhất hắn có thể cắn răng nhận bừa rằng mình là con của Tưởng Kinh Văn.

Hắn là người nổi bật nhất trong thế hệ này của Tưởng gia, chờ đến lúc nhập môn vi quan, nhất định có thể vinh hiển tổ tông, hắn không tin tổ mẫu không động lòng.

"Câm miệng cho ta!

Ai biết ngươi là con hoang của ai, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám gọi ta là tổ mẫu?"

Lão phu nhân lạnh lùng quát lớn, không nể mặt chút nào.

Tưởng Hồng Thịnh không thể tin được mà trừng mắt nhìn bà, tổ mẫu trước kia thương hắn nhất mà, sao giờ lại đối xử với hắn như vậy?

Mối thù này không báo, thề không làm người.

Tạ Trường Ninh liếc hắn bằng ánh mắt châm chọc, nghĩ cái gì vậy?

Còn muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra?

Nàng phải khiến Tưởng Hồng Thịnh vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.

"Lan Nguyệt, Lan Nguyệt..."

Tần thị hoảng loạn ôm lấy Thẩm Lan Nguyệt, hoảng sợ kêu lớn:

"Mau gọi người đi mời Thái y!"

Chỉ hưu thư thôi là chưa đủ để Vĩnh Ninh Bá phủ hả giận, chuyện lớn như vậy, cho dù có đem nhúng lồng heo cũng đáng.

Lão phu nhân phủ Vĩnh Ninh bá mặt lạnh như sương, trừng mắt nhìn Tần thị, quát lớn:

"Tử hư tại mẫu!

Lan Nguyệt trở nên như ngày hôm nay, toàn bộ là do ngươi, làm mẫu thân mà không biết dạy con.

Ta muốn ngươi quỳ lạy tạ tội trước bài vị tổ tiên Tưởng gia, phải quỳ đủ bốn mươi chín cái dập đầu, nếu không, Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta sẽ không buông tha Hầu phủ các ngươi."

Lời vừa dứt.

Gia nhân Vĩnh Ninh Bá phủ lập tức bưng bài vị tổ tiên ra.

Rõ ràng họ đã chuẩn bị từ trước.

Bà ta vẫn còn nhớ rõ, khi xưa chính là Tần thị chủ động tìm người mai mối, muốn gả con gái vào Tưởng gia.

Tần thị mới là đầu sỏ gây nên chuyện này.

Sao bà có thể dễ dàng bỏ qua cho mụ già mặt dày không biết xấu hổ này được?

"Các người đã hưu Lan Nguyệt rồi, còn chưa đủ hay sao?

Còn muốn bắt ta quỳ lạy bài vị tổ tiên nhà các người?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Ta khuyên các người tốt nhất là hãy c.h.ế.t cái tâm đó đi!"

Tần thị gào lên như kẻ điên, bọn họ đây là muốn đạp mặt bà xuống đất mà giày xéo.

Thường thị cười lạnh, đầy vẻ mỉa mai:

"Chỉ mong xương cốt của lão phu nhân luôn cứng rắn được như hôm nay."

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân Vĩnh Ninh Bá phủ, lạnh nhạt tiếp lời:

"Mẫu thân, chúng ta đi, vào cung gặp hoàng thượng, xin Người làm chủ cho chúng ta.

Đến lúc đó, e là không chỉ đơn giản như thế này, biết đâu trên đời này sẽ chẳng còn cái gọi là Tĩnh An Hầu phủ nữa."

Đả xà đương đả thất thốn, chỉ một câu, nàng ta đã bóp chặt điểm yếu chí mạng của Tần thị.

Lão phu nhân Vĩnh Ninh Bá lập tức gật đầu đồng tình.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tần thị lập tức thay đổi, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, đôi mắt trợn trừng, hô hấp dồn dập từng hơi.

Bà ta muốn mở miệng gọi bọn người Vĩnh Ninh Bá phủ lại, nhưng lại không thể nào làm nổi chuyện quỳ lạy bài vị tổ tiên Tưởng gia.

Thẩm Tri Tự ánh mắt tối sầm lại, lập tức bước ra nói:

"Chuyện này tuy tổ mẫu có lỗi, nhưng tẩu trưởng như mẫu, mẫu thân cũng khó thể chối bỏ trách nhiệm.

Huống hồ tổ mẫu tuổi cao sức yếu, với thân phận con dâu, mẫu thân càng nên hiếu thuận.

Bốn mươi chín cái dập đầu ấy chi bằng để mẫu thân làm thay.

Ta nghĩ mẫu thân chắc chắn cũng đau lòng tổ mẫu, có phải không?"

Nghe qua, từng câu đều có lý.

Nhưng thực ra, chẳng khác nào lời xảo trá, tráo trở.

Thẩm Tri Châu mắt sáng rỡ, lập tức nhìn về phía Tạ Trường Ninh:

"Mẫu thân, lời đại ca nói có đúng không?"

"Ái dô..."

Tần thị phối hợp cực kỳ ăn ý, ôm n.g.ự.c rên rỉ, diễn như thật.

Thẩm Tĩnh Thư cũng bước ra:

"Mẫu thân, người đau lòng cho tổ mẫu một chút đi mà!

Chỉ là bốn mươi chín cái dập đầu thôi, đối với mẫu thân cũng chẳng phải chuyện lớn.

Lại còn có thể làm gương cho chúng con, đúng là một mũi tên trúng hai đích!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.