Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 66: Cuối Cùng Con Cũng Được Gặp Người Rồi

Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:50

Tất cả mọi người đều chỉ trỏ bàn tán về phía bọn họ.

"Chẳng phải đây là nhị công tử, tam công tử và ngũ tiểu thư của Tĩnh An Hầu phủ sao?

Bọn họ phạm lỗi gì vậy?

Sao ai nấy đều cõng trên lưng cành mây đầy gai thế kia?"

"Hôm qua chỉ nghe nói nhị công tử vì muốn cưới một kỹ nữ mà đã cướp một gã đồ tể, sau đó chơi chán rồi bỏ.

Chứ đâu nghe tam công tử hay ngũ tiểu thư làm gì sai đâu?"

"Nhìn dáng vẻ kia còn phải hỏi gì nữa, chắc chắn là cũng phạm lỗi rồi.

Không chừng tam công tử cướp nữ tử nhà lành, còn ngũ tiểu thư thì giành nam tử nhà người ta ấy chứ.

Dù sao cũng có tiền lệ của nhị công tử rồi, bọn họ làm mấy chuyện như vậy cũng chẳng lạ."

"..."

Giờ trà nước, ai mà chẳng thích hóng chút chuyện vui, tám đôi điều thị phi?

Tiếng bàn tán của đám đông vang vào tai bọn họ, từng chữ từng câu đều rõ mồn một.

Người chấn động nhất không ai khác ngoài Thẩm Tri Nghiễn, con ngươi hắn co rút kịch liệt, chuyện hôm qua đã bị truyền ra ngoài rồi, mà còn truyền đến mức ai ai cũng biết.

May mắn là gì?

Hôm qua hắn đã cho người xử lý hết đám hạ nhân liên quan, ngoại trừ tên đồ tể kia.

Chỉ cần tên đó c.h.ế.t rồi thì chẳng còn bằng chứng, hắn hoàn toàn có thể đổ cho người khác cố ý vu oan hãm hại.

Cành mây trên lưng đầy gai nhọn, đ.â.m sâu vào da thịt, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.

Bởi vì trái tim hắn đã bị chính người thân mẫu kia làm tổn thương đến mức chai sạn.

Đừng tưởng hắn không biết chuyện này bị tung ra ngoài bằng cách nào.

Ngoài mẫu thân, tuyệt đối không có người thứ hai.

Hắn hận mẫu thân đến tận xương tủy.

Nhưng cũng may, hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, chỉ cần đợi đến kỳ thi xuân năm sau, với tài học của mình, hắn nhất định có thể đề tên bảng vàng.

Đến lúc đó...

"A! Đau quá! Mẫu thân... con xin người, xin người hãy bảo người tháo cành mây trên lưng con xuống đi, nhi nữ thật sự chịu không nổi nữa rồi..."

Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn không còn tâm trí để bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh.

Bây giờ thì nàng hối hận muốn c.h.ế.t đi được.

Nàng tưởng rằng việc đi cùng nhị ca đến Tiêu gia sẽ là ngồi trên xe ngựa thoải mái, gió không thổi, mặt trời không chiếu, có cả trà bánh.

Nhưng kết quả là gì?

Mẫu thân sai người trói cành mây lên lưng nàng, trói c.h.ặ.t t.a.y nàng, bắt nàng chạy theo xe ngựa, chẳng khác gì dắt chó đi dạo?

Quan trọng hơn, mỗi bước nàng chạy, những cành mây sắc nhọn lại đ.â.m sâu vào làn da mềm mại của nàng.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, lưng mình ướt đẫm, đó chính là m.á.u của nàng.

Cơn đau khiến nàng gần như ngất xỉu.

Mẫu thân sao có thể đối xử với nàng như vậy?

"Mẫu thân vốn đã tàn nhẫn vô tình, ngũ muội, dù ngươi có cầu xin bà, cũng vô ích thôi, ai bảo chúng ta lại có một người mẫu thân như vậy, độc ác tàn nhẫn?

Chỉ có thể trách số phận chúng ta không tốt mà thôi!"

Thẩm Tri Châu có đau không?

Mặc dù hắn thích múa d.a.o múa kiếm, nhưng chỉ là võ nghệ ba chân bảy đẩu thôi.

Hắn cắn chặt răng, hung hãn trừng mắt nhìn cổ xe ngựa nơi Tạ Trường Ninh đang ngồi.

Hắn có thể chịu đựng, nhưng Thẩm Tĩnh Thư thì không thể.

Đột nhiên nàng vấp chân, ngã mạnh xuống đất, khuỷu tay và đầu gối đau nhói, đã trầy xước hết cả.

"Mẫu thân, con đau quá, xin người tha cho con đi!"

Nàng òa lên khóc.

"Ngũ muội!"

Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu giật mình, cả hai đồng thanh hô lên.

"Dừng xe, nhanh dừng xe, ngũ muội ngã rồi!"

Trong xe ngựa, Tạ Trường Ninh như không nghe thấy gì, nàng ung dung nhấp một ngụm trà, ngã một cái thì sợ gì?

Chẳng c.h.ế.t được, tốc độ xe cũng đâu có nhanh, đứng lên là được thôi.

Quả thật, thật là yếu đuối!

Giờ nàng không còn nuông chiều bọn họ nữa.

Thẩm Tĩnh Thư bị kéo đi, nhìn thấy xe ngựa chẳng có ý định dừng lại, Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu tức giận.

"Mẫu thân, ngũ muội là kim chi ngọc diệp.

Người muốn g.i.ế.c ngũ muội à?

Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao người lại độc ác như vậy?"

Tạ Trường Ninh lúc này mới lười biếng ngước mắt lên, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

"Ồn ào!"

Du ma ma thò đầu ra, hướng về phía phu xe, chỉ nói một từ: "Đi!"

Xe ngựa lập tức tăng tốc.

Ngay cả Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu cũng suýt ngã xuống đất, cả hai bị xe ngựa kéo đi như điên, không còn tâm trí để nói mấy lời huyên thuyên.

Thảm nhất là Thẩm Tĩnh Thư, nàng hoàn toàn nằm rạp xuống đất, chẳng thể dậy nổi, chỉ có thể bị xe kéo đi, đau đớn đến mức không ngừng gào thét.

May mà xe chỉ tăng tóc mười mấy thước rồi lại trở về tốc độ như trước.

"Ngũ muội, nhanh đứng dậy đi."

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu, Thẩm Tĩnh Thư cuối cùng cũng đứng dậy được.

Trên người nàng, chiếc váy đã bị xước đến mấy chỗ, còn lấm tấm máu, loạng choạng đi theo sau xe ngựa, trông như một đoá hoa nhỏ bị gió tàn phá.

"Mẫu thân, con là nhi nữ ruột của người mà, sao người có thể đối xử với con như vậy?"

Nàng khóc nấc, mắt đẫm lệ.

Tạ Trường Ninh nghe thấy vậy, khẽ mỉm cười, đôi mắt hạ xuống, nhưng trong lòng thầm nghĩ, không hẳn là thế.

"Phu nhân, tới rồi!"

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước cổng Tiêu gia.

Xe vừa dừng, Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu không màng hình tượng, ngồi phịch xuống đất, thở dốc.

Còn Thẩm Tĩnh Thư thì mặt mũi tái mét, thân hình rũ rượi ngã xuống đất, nàng không ngừng rơi nước mắt, cảm thấy tủi thân sắp chết.

Du ma ma đỡ Tạ Trường Ninh, tỏ vẻ quý phái bước xuống xe, nhìn thị vệ của Tiêu gia, nàng nhẹ nhàng nói:

"Làm phiền báo cho gia chủ một tiếng, nói là ta dẫn cái đồ súc sinh Thẩm Tri Nghiễn này, đến tận nơi để tạ lỗi."

Du mama vội vàng dâng lên thiệp bái phỏng.

Lúc thị vệ vào trong thông báo, Tạ Trường Ninh mới liếc mắt nhìn mấy "con súc sinh nhỏ" kia một cái, chỉ thấy trên lưng từng người đều là những vết m.á.u loang lổ, bộ dạng chật vật chẳng khác nào chó nhà có tang.

Trong số đó thảm nhất là Thẩm Tĩnh Thư, lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu gối của nàng đều rớm máu, có thể thấy đã bị thương không nhẹ.

Nàng nhướng nhẹ đuôi mắt, trong đáy mắt lướt qua một tia cười lạnh.

Sau này, nàng sẽ dùng hành động thực tế để dạy cho bọn họ hiểu thế nào mới gọi là "âm độc tàn nhẫn".

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Thanh Viễn và phu nhân - Mạc thị - bước ra.

"Tên súc sinh kia! Ngươi dám làm ra chuyện tày trời như vậy."

Tiêu Thanh Viễn mặt mày sa sầm, xông tới tát mạnh mấy cái vào mặt Thẩm Tri Nghiễn.

Nếu không phải vì Hầu phu nhân đã gửi thư báo trước, nói rằng sẽ đích thân dẫn Thẩm Tri Nghiễn đến xin lỗi, thì ông ta đã sớm dẫn người tới Hầu phủ làm loạn rồi!

"Xin người nghe ta giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm..."

Thẩm Tri Nghiễn cố nén cơn đau trên lưng cùng nỗi nhục trong lòng, cung kính quỳ xuống trước mặt Tiêu Thanh Viễn.

"Hiểu lầm gì?

Chuyện ngươi với gã đồ tể kia là hiểu lầm, hay chuyện ngươi muốn cưới kỹ nữ là hiểu lầm?"

Mạc thị nghiêm mặt, giọng lạnh như băng.

Thẩm Tri Nghiễn sắc mặt bình tĩnh.

"Cả hai chuyện đều là hiểu lầm.

Ta vừa gặp đã thương Tiêu tiểu thư, sao có thể làm chuyện có lỗi với nàng ấy?

Việc hôn sự với kỹ nữ kia là do mẫu thân tự tiện làm chủ, cũng chính mẫu thân ép con hủy hôn với Tiêu tiểu thư để cưới nàng ta.

Còn chuyện đồ tể kia, lại càng là chuyện nhảm nhí bịa đặt!

Ta là học trò của Quốc Tử Giám, xưa nay phẩm hạnh học vấn đều đứng đầu, lại ôm chí lớn, năm sau dự kỳ thi xuân, nhất định sẽ đỗ đầu bảng.

Ta sao có thể làm chuyện hủy hoại tiền đồ của mình như vậy?"

Trên đường tới đây, hắn đã sớm nghĩ sẵn lời để biện minh.

Mẫu thân muốn hủy hoại hắn?

Hắn tuyệt đối sẽ không để bà toại nguyện.

Tiêu Thanh Viễn và Mạc thị thoáng ngẩn người, cùng lúc quay sang nhìn Tạ Trường Ninh, rõ ràng trong mắt họ đều đang hỏi: rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

Tạ Trường Ninh sớm đã đoán được Thẩm Tri Nghiễn sẽ giở trò này, nàng khẽ nhếch môi, chưa kịp mở lời thì...

"Nhị công tử!

Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi!

Sao ngươi có thể bạc tình phụ nghĩa với ta như thế?

Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"

Vương đồ tể bước ra, tay còn cầm khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt uất ức vô cùng, nhìn Thẩm Tri Nghiễn đầy oán trách, giậm chân đến mức đất cũng muốn rung lên.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.