Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 104: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:09
Nguyên Gia hoảng hốt nhìn hai đứa nhỏ cố gắng nói lý chuyện triều chính, nàng cảm thấy vô cùng hoang đường, mà hoang đường nhất chính là...hai người bọn họ tranh cãi xong, ý tưởng giống nhau đều nhìn về phía nàng, muốn nàng phân định đúng sai.
Nguyên Gia:
- …
Ngay lúc Nguyên Gia đang ở thế khó xử, định giả bộ bất tỉnh tránh thoát tai kiếp này, Tiêu Diễn Chi cầm tiểu cung tiễn chạy tới, hắn không hề cảm giác bầu không khí trong đình có gì kỳ quái, chạy một đường vào đình, lấy tiểu cung tiễn ra.
- Các ngươi xem, có phải rất uy phong!
Tiếng tiểu nãi(trẻ con) phá tan không khí giương cung bạt kiếm, Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, hận không thể ôm hắn hôn một cái, nhi tử đúng là tâm can bảo bối.
Trên đường từ phủ công chúa trở về phủ, Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh càng thêm lãnh đạm.
Lúc nãy Lục Liễu cùng Xuân Anh nhìn hai người cười đùa với Tiêu Diễn Chi, hai nàng còn nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ vừa ngồi lên xe ngựa, cảm giác không khí còn áp bách hơn lúc đi.
Hai người giống như hai con tiểu tý súc trong góc, khóc không ra nước mắt.
_____________________________
Xe ngựa chạy đến nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, đằng trước có không ít người, Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, nói với Xuân Anh:
- Đi xem thử, đã phát sinh chuyện gì?
Xuân Anh gật đầu, rời đi một lúc, trở về nói:
- Nghe nói là Nhạc Bình trưởng công chúa đang trừng trị ngoại thất( người tình) của phò mã.
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đều nhíu mày.
Ban ngày ban mặt, ở trên đường lớn trừng trị ngoại thất, làm việc không đúng mực, rốt cuộc Nhạc Bình đang suy nghĩ cái gì?
Cố Trạch Mộ trầm mặt ra khỏi xe ngựa, Lục Liễu vội vàng theo sau, Cố Thanh Ninh ngập ngừng một chút, vẫn ngồi yên.
Đám người vây xem chật như nêm cối, Cố Trạch Mộ không muốn chen lẫn vào, sai Lục Liễu dẫn hắn đi tới tửu lâu bên cạnh nhìn xem, ai ngờ vừa mới đến cửa tửu lâu, có một tiểu nhị chạy ra:
- Các hạ chính là tam thiếu gia của Uy Quốc Công phủ, vương gia thỉnh người đi lên.
- Vương gia?
Cố Trạch Mộ tâm niệm vừa động, đi lên quả nhiên là Thụy vương.
Thụy vương dựa bên cửa sổ, nhìn thấy hắn cười nói:
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Cố Trạch Mộ không trả lời, Lục Liễu vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói:
- Tam thiếu gia cùng tứ tiểu thư vừa mới trở về từ Nguyên Gia công chúa phủ, không ngờ mới đi tới nửa đường lại bị ngăn chặn, cho nên nô tỳ cùng tam thiếu gia xuống xe nhìn xem.
Thụy vương vỗ vỗ hạt dưa trong tay, nói:
- Ta còn nghĩ ngươi chỉ là tiểu hài tử, lại có hứng thú với chuyện bát quái ở phố phường.
Cố Trạch Mộ nhìn theo hướng hắn vừa nhìn, vừa lúc từ cửa sổ nhìn thấy nha hoàn của Nhạc Bình trách đánh một nữ tử y phục không chỉnh tề, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, vị trí này làm quan khán có góc độ thật tốt, khiến Cố Trạch Mộ nhịn không được mà nhíu mày.
Thụy vương nhìn thấy bộ dạng tiểu đại nhân của hắn, nhịn không được cười ra tiếng:
- Có đôi khi ta cảm thấy trong thân thể nho nhỏ này có phải chứa một đại nhân, mới có bộ dạng khổ đại cừu thâm như thế.
Cố Trạch Mộ:
- …
Thụy vương vẫy vẫy tay:
- Lại đây cùng xem.
Tuy Cố Trạch Mộ có chút không vui, nhưng vẫn đi qua, Thụy vương đem một mâm bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn:
- Tới đây, ăn một chút điểm tâm.
Nếu không phải người phía dưới sai người đánh người là nữ nhi của hắn, hay là muội muội của Thụy vương, thì Cố Trạch Mộ sẽ nghĩ rằng hắn đang ở rạp hát xem diễn.
Ai ngờ Thụy vương vẫn ngại không đủ, không biết từ nơi nào lấy ra một bao hạt dưa, còn vừa cắn hạt dưa vừa xem diễn.
Cố Trạch Mộ nhịn rồi lại nhịn, làm bộ thiên chân vô tà hỏi:
- Ta nghe nói đó là Nhạc Bình trưởng công chúa, nàng không phải là muội muội của ngươi sao? Ngươi mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, không sợ mất hết thể diện?
Thụy vương kinh ngạc mở to hai mắt:
- Ngươi biết cũng không ít.
Hắn nói:
- Không có việc gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị mất mặt, chỉ cần nàng không tự mình ra trận đánh nhau, thì không thể xảy ra chuyện gì.
Cố Trạch Mộ:
- …
Thụy vương nhìn vẻ mặt hắn ẩn hiện khiếp sợ, nghĩ lại một chút, lời này nói ra đúng là có chút lương bạc, liền bổ sung vài câu:
- Triều đại chúng ta có luật pháp quy định, phò mã không thể nạp thiếp, trừ phi qua tuổi tứ tuần( 40) vẫn không có nhi tử nối dõi, mới có thể nâng một hai thông phòng, sinh hạ hài tử truyền thừa huyết mạch. Nhưng luôn là bằng mặt không bằng lòng, đã không thể nạp thiếp, liền đi ra ngoài bao dưỡng ngoại thất, nhiều năm như vậy cũng không trách phạt.
- Có lẽ cũng chỉ có mình Nguyên Gia mới chân chính là thiên chi kiêu nữ, mới có thể ngang nhiên ném phò mã ra khỏi phủ, sau đó còn có thể được phụ hoàng duy trì, chủ động hòa ly. Nhưng cả triều chúng ta từ trên xuống dưới, có thể làm như thế, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. Dù vậy, nàng vẫn bị người trong kinh thành âm thầm trào phúng nhiều năm.