Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 11: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:01

Cố Trạch Mộ tháo xong Cửu Liên Hoàn liền ném qua một bên, đôi mắt nhìn về phía lư hương, một khuôn mặt non nớt lại xuất hiện biểu cảm trầm tư.

Cố Thanh Ninh nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng cùng Cố Trạch Mộ cùng mẫu sinh ra, nàng là vong hồn trọng sinh, có thể Cố Trạch Mộ cũng không đơn giản?

Nhưng trải qua khoảng thời gian nàng quan sát, Cố Trạch Mộ trừ khó tính, không thích gần người, còn lại không có gì khác lạ.

Cố Thanh Ninh nghĩ nghĩ, chậm rãi bò tới bên người Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ cảm giác bên cạnh có động tĩnh, hồi phục tinh thần, liền nhìn thấy muội muội đang ở bên cạnh, cặp mắt tròn tròn nhìn chằm chằm hắn.

Trong lòng Cố Trạch Mộ mềm nhũn, hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn đối với Cố Thanh Ninh có một loại cảm giác quen thuộc.

Kỳ thật hắn cũng không phải là người coi trọng thân tình, mặc kệ Đào thị như thế nào sủng ái, trong lòng hắn cũng không có nửa phần xúc động, lại cố tình nhiều lần phá lệ trước Cố Thanh Ninh.

Lúc hai người nhìn nhau, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một trận vang lớn, một chuỗi tiếng sấm “Ầm ầm ầm” hạ xuống.

Mọi người giật nảy mình, Lý ma ma vội chạy tới, bế hai đứa nhỏ lên, vỗ vỗ trấn an gọi tên bọn họ, tiểu hài tử hồn nhẹ, Lý ma ma sợ bọn họ bị tiếng sấm này dọa.

Tuy Cố Thanh Ninh cũng hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền không có việc gì, còn Cố Trạch Mộ khẽ nhíu mày.

Dân gian có ngạn ngữ: Phía đông sét đánh, vạn vật không thành, trùng không tàng, thường binh khởi loạn.

Chỉ sợ không phải dấu hiệu tốt.

Năm nay mùa đông vô cùng rét lạnh, mới vừa vào tháng chạp, kinh thành bay đầy bông tuyết, vì là quốc hiếu, từng phủ đều treo đèn lồng màu trắng cùng cờ trắng, trên đường người đi đường rất thưa thớt, phần lớn đều bọc kín mít, bước đi vội vàng, nhìn rất tiêu điều.

Ở ngoài cửa thành, bên tường thành không ít khất cái run bần bật rúc vào nhau, ánh mắt trông mong nhìn lều cháo bên cạnh cửa thành, chỉ là giờ phút này bên trong nồi không bếp lạnh, còn chưa tới giờ nấu cháo.

Đào thị ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thiên địa mênh mông, khắp nơi một mảnh trắng xoá, ở chân tường có những đốm màu trắng, chỉ khi bọn họ động đậy, mới phát hiện những đốm kia đều là người.

Một trận gió lạnh thổi vào xe, Đào thị thả màn xe xuống.

Lục Liễu bỏ thêm than vào lò sưởi, thùng xe nho nhỏ ấm áp hòa hợp, đối lập với hoàn cảnh bên ngoài.

Đào thị rũ mắt:

- Hôm nay quá lạnh, một lát nữa ngươi sai người mua thêm củi lửa, đợi lúc làm cháo xong, hỏa cũng đừng dập.

Lục Liễu đáp ứng. Xe ngựa tới bên cạnh lều cháo, này như là một tín hiệu, đám người ở tường thành xôn xao hẳn lên.

Sau đó lại có một chiếc xe, vài người hộ vệ từ trên xe nhảy xuống, vây quanh lều cháo, mấy gia đinh bắt đầu khuân vác củi lửa cùng gạo ở sau xe ngựa.

Nhiều người chờ cháo, tự lập đội, trong tay cầm cái chén đủ loại hình dạng, mắt trông mong nhìn gạo trắng trong nồi.

Lục Liễu đỡ Đào thị xuống xe ngựa, dù trên người đã bọc thật dày áo bông, Đào thị vẫn bị gió Bắc lạnh thấu xương thổi run rẩy, Lục Liễu lo lắng nói:

- Tam phu nhân, người vẫn nên ngồi trong xe đi, nơi này có nô tỳ nhìn là được.

- Không sao.

Đào thị cười cười. Từ lúc Đào thị còn nhỏ, mẫu thân nàng mỗi khi đến mùa đông sẽ ra ngoài thành phát cháo, nàng nói với Đào thị, đây đều là những người đáng thương lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, dựa vào một chén cháo nói không chừng có thể chịu đựng qua mùa đông này, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.

Đào thị mưa dầm thấm đất, cũng hình thành thói quen, dù sau này phụ mẫu song vong nàng sống nhờ thúc phụ, cũng không sửa.

Đào gia là phủ tích thiện, mỗi năm đều phát cháo, mỗi năm Đào thị dùng bạc tiêu vặt tích góp đổi thành gạo, sau đó đi theo Đào gia cùng ra thành phát cháo.

Tuy Chu thị chưởng gia, lại không độc quyền, mọi việc sẽ cùng hai muội tức thương lượng, Đào thị tự biết mình không có bản lĩnh gì khác, liền xung phong nhận việc phát cháo.

Lửa đốt vùn vụt, cháo trong nồi bắt đầu “Ùng ục ùng ục” bốc lên, phát ra mùi thơm.

Đào thị cũng không để ý thân phận quý trọng, cùng hạ nhân cùng nhau múc cháo cho đám khuất cái đang xếp hàng.

Cố Vĩnh Hàn cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, khiến hắn nhớ tới lần đầu gặp Đào thị.

Khi đó nàng cũng tự múc cháo cho khất cái, gió thổi rớt mũ choàng của nàng, liếc mắt một cái, Cố Vĩnh Hàn liền biết người trong lòng hắn tới rồi.

Sau khi phát cháo xong, Đào thị mới cùng Lục Liễu lên xe ngựa, vừa tới gần xe liền nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn, nàng kinh hỉ nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

Cố Vĩnh Hàn “Hắc hắc” cười:

- Vũ Lâm Quân được nghỉ, ta nghĩ nàng sẽ ở đây, nên đến đây đợi nàng cùng trở về.

Hai người ngồi trong xe, Cố Vĩnh Hàn kéo tay Đào thị, ngón tay nàng vì rét lạnh mà có chút sưng đỏ, Cố Vĩnh Hàn vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ:

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.