Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 125: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:10
Cố Trạch Mộ nhìn nàng, khẽ cười nói:
- Được rồi, nếu mọi chuyện đã giải quyết xong, ta đi về trước, ngươi nghỉ ngơi đi.
Nói xong, hắn đứng lên định đi ra ngoài.
- Từ từ.
Cố Trạch Mộ đứng lại.
Cố Thanh Ninh mở miệng theo quán tính, nhưng gọi hắn rồi, lại không biết nói gì, do dự một lát, mới hỏi:
- Sau này, ngươi thật sự sẽ không quản những việc này?
- Ừ
- Vậy...
Cố Trạch Mộ xoay người lại, nhìn biểu tình nàng rối rắm, hắn nói:
- Sau này, ta hoàn toàn buông bỏ thân phận Tiêu Dận, chỉ làm Cố Trạch Mộ, ngươi không cần lo lắng là ta sẽ gây bất lợi với Nguyên Gia cùng Tiêu Trạm. Ta vẫn nói câu nói kia, ngươi không muốn thấy ta, đợi ta lớn hơn một chút, ta sẽ ra cửa học tập, ngày sau…Có lẽ ngươi còn có thể nhớ ta cũng có vài phần tốt.
Những lời này, hắn lộ ra vài phần tự giễu.
Điều này khiến Cố Thanh Ninh rất hụt hẫng, trước giờ nàng cảm thấy người nam nhân này quá mức đa nghi tự phụ, có đôi khi thật sự hận không thể đánh hắn nằm một đốn.
Nhưng hôm nay nhìn hắn bị đả kích tinh thần sa sút, trong lòng càng không thoải mái. Nàng thậm chí cảm thấy hắn giống như một con hùng sư già đi, nhìn tân sư vương cao cao tại thượng, còn hắn lại cô độc rời khỏi lãnh địa.
Dù hiện giờ Cố Thanh Ninh vẫn không dám tin tưởng hắn, nhưng trong lòng có vài phần không đành lòng, liền nói:
- Ta không phải có ý tứ này, cũng không muốn đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi đừng muốn bắt giữ quyền lực không bỏ, hay khiến Nguyên Gia cùng Tiêu Trạm khó xử, ngươi nguyện ý lưu lại trong phủ thì lưu lại trong phủ, sống cuộc sống của chính mình.
Ánh mắt Cố Trạch Mộ hiện lên một tia ánh sáng, hắn ngẩng đầu, có chút không xác định nói:
- Ta còn cho rằng, cả đời này ngươi sẽ không tha thứ cho ta.
- Đúng là không thể tha thứ cho ngươi.
Cố Thanh Ninh trợn mắt:
- Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ ân oán giữa chúng ta có thể thanh toán xong, càng đừng nghĩ lấy thân phận huynh trưởng tự cho mình là đúng, tóm lại sau này ngươi làm gì không đúng, ta sẽ không nghe ngươi.
Không ngờ nàng lại nói như vậy, Cố Trạch Mộ nở nụ cười, khói mù trên mặt tan hết, toát ra hồn nhiên của hài tử.
- Được.
Cố Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng.
Cố Trạch Mộ rời khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng không ít.
__________________________________
Nghiệp Thành.
Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, đám người Uy Quốc Công nghe xong thánh chỉ, biểu tình buông lỏng rất nhiều, lúc trước Phụng Linh vẫn luôn hôn mê, kinh thành lại chậm chạp không có tin tức truyền đến, bọn họ lo lắng bệ hạ sẽ bao che Phụng Linh, hiện giờ kết quả thế này cũng coi là chuyện đáng vui mừng.
Tuy cũng có người cảm thấy Phụng Linh phạm vào tội lớn như vậy, lại vì “Mẫn Ân Lệnh” bỏ qua tội chết. Ai không biết bệ hạ rất coi trọng tiểu tử này, ngay cả tư khố cũng mở ra thay hắn gánh vác, sau này hắn trở về kinh, bệ hạ sẽ lấy cớ ban tước vị cho hắn, này cũng không phải là chuyện gì đại sự, những người đi theo hắn, bị c.h.ế.t trên chiến trường không phải vô cớ c.h.ế.t oan sao?
Chỉ là ở trong lòng Uy Quốc Công, lại cảm thấy nhẹ nhõm, kết quả này tốt hơn dự đoán của hắn, hơn nữa nếu có thể đưa Phụng Linh về kinh, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.
Tuyên đọc xong thánh chỉ, mọi người đều đứng lên, Uy Quốc Công tiếp thu thánh chỉ, thỉnh thái giám đi nghỉ ngơi, ai ngờ đối phương lại xua tay:
- Quốc công gia, bệ hạ còn có một đạo mật chỉ cho người.
Uy Quốc Công sửng sốt, sau đó lui hết mọi người, rồi mới quỳ xuống tiếp chỉ.
Chờ thái giám đi nghỉ ngơi, huynh đệ Cố Vĩnh Huyên mới đi vào, thấy biểu tình Uy Quốc Công nghiêm túc, trong lòng Cố Vĩnh Huyên trầm xuống:
- Bệ hạ quở trách phụ thân?
Uy Quốc Công lắc đầu:
- Không có.
- Vậy phụ thân…
- Bệ hạ nói: "chuyện về Phụng Linh là do ta suy xét không thỏa đáng, sau này nếu Phụng Linh nguyện ý lưu lại, thì để hắn lấy thân phận tiểu binh lưu lại quân doanh, không cần vì ta mà cố ý chiếu cố hắn, cứ xem hắn là binh sĩ bình thường là được".
Hắn nói lời này, Cố Vĩnh Huyên cũng ngây ngẩn cả người:
- Bệ hạ thật sự nói như vậy?
- Này sao có thể giả?
Tuy Cố Vĩnh Huyên mưu kế chất chồng, lần này cũng không biết nên nói gì. Có đạo mật hàm trong tay, dù Phụng Linh thật sự nguyện ý lưu lại, đối với bọn họ mà nói cũng không khác gì lúc trước, vẫn phải cõng tay nãi.
Cố Vĩnh Hàn không suy nghĩ nhiều như bọn họ, vui vẻ nói:
- Bệ hạ thật hiểu rõ lý lẽ.
Sau đó hắn bị đại ca gõ đầu một cái rất mạnh:
- Ai cho phép ngươi dùng loại ngữ khí này nói về bệ hạ! Đại bất kính!
Cố Vĩnh Hàn chu miệng, nhưng không dám đối nghịch với đại ca, chỉ phải quay mặt về hướng kinh thành, không có thành ý, chắp tay nói:
- Mạt tướng nói sai, thỉnh bệ hạ đại nhân không cần nhớ thương tiểu nhân, tha thứ cho tiểu nhân.