Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 164: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:13

Ba năm trước, Phụng Linh vì không tuân theo quân lệnh thì đại bại, không những bị cách chức mất tước vị Thành Nghị bá mà còn bị hạ xuống làm binh lính bình thường. Ban đầu có người vì đồng đội hoặc là đồng hương bỏ mình vì chiến dịch kia mà đi tìm y trả thù. Y tùy ý để cho mấy người này mỗi người đánh hắn một quyền, không hề đánh trả. Cuối cùng y bị đánh đến thổ huyết cũng không nhúc nhích, những người này bị y làm chấn động, lại thêm không dám để xảy ra án mạng nên buông tha y.

Sau đó, Phụng Linh thu lại tất cả sự kiêu ngạo, cả người giống như trầm tĩnh lại. Y và những binh lính bình thường mỗi ngày thao luyện, ăn cơm canh đạm bạc, ngủ trong đại doanh trướng mấy chục người. Ngoại trừ y hơi trầm mặc ít nói thì không còn nhìn ra thân phận Bá gia phong quang vô hạn nữa.

Nhưng mà không ngờ hành động đó của y khiến cho binh sĩ từng trai bắt nạt, trêu đùa, ức h.i.ế.p y. Ai ngờ, Phụng Linh trước đó đứng để mọi người đánh dường như biến thành người khác, lúc đó y lấy một địch mười, khiến cho những người đánh y phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Từ đó về sau, không ai dám chọc y nữa.

Thời gian dài, đám người phát hiện mặc dù y không thích nói chuyện nhưng bản lĩnh vô cùng cao, quan trọng hơn là y còn biết chữ, lúc muốn viết thư gửi về nhà tới tìm y, y cũng không từ chối. Tình cảm quân doanh vốn dĩ đơn thuần, thời gian dần qua, quan hệ giữa y là đồng đội càng tốt hơn.

Mấy binh lính này đều là những người thô kệch, thỉnh thoảng sẽ đùa vài câu thô tục, thậm chí đôi lúc sẽ lấy dung mạo quá xinh đẹp của Phụng Linh ra làm trò đùa. Nếu không quá đáng thì Phụng Linh cũng cười bỏ qua.

Nhưng mà hôm nay rõ ràng tâm trạng Phụng Linh không tốt lắm.

Trước đó, binh sĩ muốn lôi kéo y đi kỹ viện còn khoác vai y nói đùa. Lúc trước, có một người chọc y bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh đó. Ngày bình thường y nói cười vui vẻ, lúc này ai dám chọc y chuốc họa chứ!

“Vậy… Ngươi bận, ngươi… Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm.”

Mấy binh sĩ này tan tác như ong vỡ tổ, Phụng Linh cũng không đuổi theo nữa.

Y trở lại doanh trại, sau khi tắm rửa xong lại đi nhà bếp ăn cơm, sau đó thay khôi giáp lên tường thành.

Tối nay y gác đêm, tuy nói chưa tới giờ nhưng dù sao cũng rảnh rỗi nên y giao ban với đồng đội trước.

Bầu trời đêm ở Tây Bắc cao hơn kinh thành nhiều, chấm nhỏ trên trời cũng sáng hơn nhiều. Gió đêm thổi qua, mùi hương cũng khác với kinh thành, mang theo mùi cỏ và bùn đất.

Lúc trước, y không cần làm những chuyện này, nhưng sau khi y trở thành binh lính bình thường cũng dần quen cuộc sống như thế. Không cần cân nhắc nhiều, lên chiến trường chỉ cần xông về phía trước là được rồi, dường như cũng không có gì không tốt.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói: “Bái kiến Quốc công gia!”

Lúc này y mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn lại đã thấy nhóm người Uy Quốc công đi lên tường thành.

Y vội vàng hành lễ, Uy Quốc công nhận ra y: “Hôm nay ngươi gác đêm sao?”

Phụng Linh gật gật đầu, lại cất giọng nói: “Bẩm Quốc công gia, đúng thế.”

“Giọng nói này vô cùng có ha” Uy Quốc công nở nụ cười nhạt nhưng cũng không đi xuống, trái lại hỏi Phụng Linh: “Ngươi nói thử xem tình hình thế nào?”

Phụng Linh dừng một chút, Uy Quốc công hỏi như thế đương nhiên không phải hỏi y gác đêm có cảm nhận gì, mà hỏi y về tình hình ngoại tộc.

Phụng Linh không có trả lời ngay, y nghĩ một lát mới dè dặt nói: “Từ nửa tháng trước, sau khi ngoại tộc công kích một lần, nửa tháng này, ngoại trừ việc bọn họ thỉnh thoảng quấy rối thì cũng không có tiến công hiệu quả.” Mặc dù y nói thế nhưng vẻ mặt cũng không vui sướng.

Uy Quốc công gật gật đầu, trên mặt cũng hiện vẻ lo âu.

Cố Vĩnh Hàn ở bên cạnh nghe thấy lại buồn bực: “Ngoại tộc không đến đây đánh chẳng phải là chuyện tốt sao? Sao mọi người đều nhăn nhó như thế?”

Cố Vĩnh Huyên ở một bên nói tiếp: “Lúc trước, khi ngoại tộc chia năm xẻ bảy vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn cướp bóc một phen. Bây giờ Trác Cách đã thống nhất thảo nguyên, đang lúc hưng phấn nhất sao lại không có dã tâm với Đại Chu.”

“Đúng thế.” Uy Quốc công thở dài một tiếng. “Ta luôn cảm thấy đối thủ của chúng ta không đơn giản. Ta gặp qua Trác Cách rồi, người này có dũng cảm nhưng ta cảm thấy ông ta không có bản lĩnh làm đến mức như bây giờ. Trái lại theo tin tức của chúng ta, dường như trong vương đình của bộ lạc Cát Nhan có một nhân vật vô cùng thần bí. Trác Cách gọi y là lão sư, không biết người này có thân phận gì, cũng không biết đến từ nơi nào, luôn làm ta lo lắng.”

“Một mình y chẳng lẽ có thể làm cho Trác Cách thống nhất thảo nguyên Tây Bắc?” Cố Vĩnh Hàn nhịn không được nói. “Không thể nào… Không thể khó hiểu vậy được?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.