Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 167: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:14
Cố Trạch Mộ cũng không ngờ chuyện là như thế, nghĩ đến dáng vẻ Cố Thanh Ninh đáng thương bị người khác chỉ trích, không biết sao hắn lại cảm thấy hơi buồn cười.
Thế là lúc Cố Trạch Mộ muốn nhanh chóng đến xem muội muội, Đào thị cầu còn không được, vội vàng bảo Lục Liễu dẫn hắn đi.
Cố Trạch Mộ đi vào gia thục Cố gia, chỉ thấy bên trong rối loạn.
Từ trước đến nay bọn nhỏ Cố gia không thích học tập, bây giờ ai cũng hăng hái ôm sách đọc, chỉ thiếu việc cột tóc lên xà nhà lấy dùi đ.â.m đùi. Mà Cố Thanh Ninh đi qua lại giữa bọn họ, mặc làm tiên sinh nhưng vẻ mặt không thích thú gì.
Theo như Đào thị nói, nếu như lần này bọn hắn không thi qua thì kẻ đầu têu là Cố Thanh Ninh phải thêu cho mỗi người một chiếc hà bao. Phương thức trừng phạt này đúng là đ.â.m vào tử huyệt của Cố Thanh Ninh, cũng khó trách nàng có dáng vẻ này.
Cố Trạch Hạo nhìn sách một lúc, vốn dĩ muốn lười một chút ai ngờ lại thấy Cố Trạch Mộ đứng ở cổng. Hắn ngạc nhiên đứng lên: “Trạch Mộ! Đệ trở về rồi!”
Cố Thanh Ninh quay đầu lại đã thấy Cố Trạch Mộ mỉm cười đứng ở cổng. Không biết vì sao lại làm cho nàng nhớ đến ban đầu khi ở Đông cung, mỗi khi trở về Tiêu Dận đều không thông báo cho cung nhân mà cũng đứng ở cổng. Có đôi khi nàng ôm Tiêu Trạm dỗ y ngủ, lúc quay đầu lại thấy hắn thì hắn cũng sẽ nở nụ cười như thế.
Cố Thanh Ninh hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu cho những hình ảnh này biến mất.
Cố Trạch Mộ nhìn nàng: “Không phải muội dạy người ta mà làm cho mình ngốc rồi chứ?”
Câu nói này lập tức khiến Cố Thanh Ninh trở lại hiện thực. Hừ! Nàng phải sớm Tiêu Dận ôn nhu lúc xưa đều là hắn giả vờ, thời điểm ác miệng này mới chân thật là hắn.
Cố Thanh Ninh cũng không cam chịu yếu thế: “Nếu ca lại nói lung tung, có tin ta thả Bùi Ngư cắn ca!”
Bùi Ngư đang ăn điểm tâm ngơ ngác ngẩng đầu, bên môi còn dính mẩu vụn điểm tâm: “Cắn cái gì?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh ỷ vào sát khí trong tay, vô cùng đắc ý.
Cố Trạch Mộ liếc nàng một cái, cũng lười tranh luận với nàng, nói ra hai chữ: “Ấu trĩ!”
“Ca còn nói ta ngây thơ, rõ ràng là ca bắt đầu trước.”
Hai người cứ như thế ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng Bùi Ngư không chịu nổi nữa, ôm lấy đĩa điểm tâm đi ra.
Hai người có tuổi kiếp trước cộng lại hơn một trăm hơi ngượng ngùng. Cố Thanh Ninh ho một tiếng, mới nhớ ra chuyện trước đó Nguyên Gia nói với nàng, nàng cho người hầu đi xuống rồi mới nói với nói với Cố Trạch Mộ chuyện thực thực ảo ảo có người ở sau lưng châm ngòi Tiêu Trạm và Thụy vương.
Trái lại Cố Trạch Mộ cũng không kinh ngạc, hắn ở trong cung, rất nhiều tin tức biết sớm hơn Nguyên Gia. Chuyện Ngự Sử kia bị Tiêu Trạm quở trách hắn cũng nghe Thái tử nói qua. Lúc đó hắn cũng cảm thấy hơi kì lạ, nhưng tình hình cụ thể thế nào hắn cũng không biết rõ. Bây giờ nghe Cố Thanh Ninh nói lại khiến hắn nhíu mày.
Cố Thanh Ninh thở dài: “Chuyện khác còn tốt, nhưng Thụy vương bên kia và Trạm Nhi bên này trùng hợp quá mức.”
Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, lại an ủi nàng: “Có lẽ là trùng hợp thật, từ trước đến nay ngôn quan đều là không gió mà muốn nhấc lên ba thước sóng, có lẽ chỉ vô tình, lại trùng hợp đụng phải kẻ lỗ mãng như thế.”
“Hi vọng thế đi.” Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói.
Chỉ là cho dù Cố Trạch Mộ an ủi Cố Thanh Ninh như thế nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn có cảm giác mơ hồ rằng những chuyện này không đơn giản như trước mắt nhìn thấy. Cho dù Tiêu Trạm hay là Thụy vương, hay là người vẫn luôn âm thầm theo dõi hắn đều khiến hắn cảm thấy phía sau có một bàn tay vô hình ẩn núp trong bóng tối điều khiển tất cả.
Ngay lúc Cố Trạch Mộ đi tìm Cố Thanh Ninh, Đào thị trở về phòng nhưng cũng không thể nào bình tĩnh lại được. Nàng lo lắng một lúc lâu, quyết định đi tìm chút chuyện để mình làm.
Trong viện Nhị phòng, Liễu thị đang vịn Họa Bình thong thả đi. Nàng mặc y phục vô cùng rộng rãi nhưng cũng nhìn thấy bụng đã hiện rõ mang thai. Lúc Cố Vĩnh Diệm hồi kinh thì nàng mang thai, khi bọn họ xuất phát đi Tây Bắc không bao lâu đã được chẩn đoán ra.
Từ khi Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sinh ra, phủ Uy Quốc công đã thật lâu không có sinh mệnh mới ra đời. Bây giờ Liễu thị mang thai khiến cho toàn phủ vô cùng xem trọng.
Liễu thị nhìn thấy Đào thị thì hơi kinh ngạc: “Ngọc Nương, sao muội lại tới đây?”
Đào thị tiếp nhận công việc của Họa Bình, đỡ Liễu thị chậm rãi đi lại trong sân. Hai người đi một hồi lâu mới dừng lại, Đào thị lại đỡ Liễu thị chậm rãi ngồi xuống ghế.
Họa Bình vội vàng cầm khăn đến để Liễu thị lau mồ hôi trên mặt. Mặc dù lúc này đã là cuối mùa hè nhưng vẫn hơi nóng, nhưng khi gió thổi qua sẽ mang theo hơi lạnh của mùa thu.