Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 169: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:14
Nếu là Đào thị lúc trước chắc chắn sẽ không dám có suy nghĩ như thế. Nhưng sau khi vào Cố gia, lăn lộn giữa hai tẩu tử thì cũng bị các nàng kéo lệch, nàng còn đang cân nhắc.
Liễu thị nói sâu xa: “Thừa dịp bây giờ Thanh Ninh còn nhỏ, muội xem trong thành này thích nam hài tử nhà ai thì đem tới trong phủ chúng ta. Dù sao bây giờ gia thục cũng có danh tiếng, người muốn đến cũng không ít…”
Đào thị nghe Liễu thị nói thế thì cũng rung động.
Cố Thanh Ninh còn không biết mẹ ruột nàng đang tính toán muốn tìm phu quân nuôi dưỡng từ nhỏ cho nàng. Nàng đang buồn bực nhìn Cố Trạch Mộ: “Ngươi muốn mượn Bùi Ngư?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
Trước đó, chuyện Cố Trạch Mộ dẫn Bùi Ngư đi Thiên Phật Tự bị người ta theo dõi Cố Thanh Ninh cũng biết, nàng vốn chỉ cho rằng Bùi Ngư là thiên tài học võ, ai ngờ ánh mắt cũng lợi hại như thế. Bây giờ Cố Trạch Mộ muốn mượn Bùi Ngư, nàng cũng không hỏi nhiều đã đồng ý.
Cố Trạch Mộ dẫn theo Bùi Ngư ra ngoài, trên đường ồn ào, xe ngựa chạy chậm rãi. Cố Trạch Mộ hỏi Bùi Ngư: “Ngươi có để ý có người đang theo dõi chúng ta không?”
Bùi Ngư nhìn ra khỏi cửa sổ xe ngựa, hồi lâu mới nói: “Có.”
Cố Trạch Mộ khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi lại, chỉ bảo xa phu điều khiển ngựa tới vị trí đã nói. Đó là một trà lâu rất bình thường, tên là “Nhất gian trà lâu”, bề ngoài trông không khác gì những trà lâu khác.
Nhưng mà sau khi Cố Trạch Mộ xuống xe ngựa lại nhìn biển hiệu của trà lâu kia thật lâu rồi mới cất bước đi vào.
Hai hộ vệ kia vốn muốn đi theo lại bị hắn cản lại, chỉ dẫn theo Bùi Ngư đi vào.
Đi vào trà lâu có tiểu nhị tươi cười đi lên đón tiếp: “Mời khách quan vào trong, ngài muốn uống gì ạ?”
Cố Trạch Mộ không ngừng bước: “Ta muốn hỏi, phòng chữ Thiên số mười lăm của quý điếm còn làm ăn chứ?”
Sắc mặt của tiểu nhị kia lập tức thay đổi, hắn hạ giọng nói: “Việc này chỉ có ông chủ mới có thể làm chủ, thỉnh khách quan đến phòng riêng trên lầu chờ một lát.”
Cố Trạch Mộ gật đầu, đi theo hắn lên lầu.
Tiểu nhị đưa hắn vào một phòng riêng, sau đó vội vàng rời đi.
Bùi Ngư nhìn bóng lưng của hắn ta, không nhịn được mà nói: “Tiểu nhị ở chỗ này cũng quá kém cỏi đi, ngay cả ấm trà cũng không mang lên cho chúng ta!”
Dù Cố Trạch Mộ gấp gáp nhưng vẫn ung dung ngồi xuống: “Ngươi mở ngăn tủ kia ra, bên trong có đủ trà cụ, không cần lấy lá trà. Ở đối diện ngươi có bức họa, đằng sau có một hốc tối nhỏ, trong đó có lá trà tốt nhất.”
Bùi Ngư bán tín bán nghi mở ngăn tủ lấy trà cụ ra, lại đưa tay đẩy bức họa kia, quả nhiên thấy sau đó có một hốc tối, trong hốc tối kia có mấy bình nhỏ, nhìn qua đều là lá trà thượng hạng.
Bùi Ngư kinh ngạc nói: “Sao ngài biết sau bức họa có hốc tối, lại còn có lá trà trong hốc nữa.”
Cố Trạch Mộ cười cười nhưng cũng không trả lời nàng.
Hắn sai Bùi Ngư đi lấy nước, sau đó dùng cây châm lửa nhóm lửa ấm nhỏ bằng bùn đỏ kia, nấu nước tại chỗ như thế.
Bùi Ngư gục xuống bàn, nhìn chằm chằm ánh lửa trong bếp lò, vuốt bụng: “Chúng ta phải chờ bao lâu đây! Nô tỳ đói.”
Cố Trạch Mộ vừa chọn lá trà, vừa thản nhiên nói: “Không phải trước khi đi ra ngoài ngươi còn cầm một đĩa điểm tâm sao?”
Bùi Ngư vội vàng che ống tay áo của mình: “Cái này không giống, ngài dẫn nô tỳ ra ngoài làm việc, không phải nên cho nô tỳ thêm tiền công sao?”
“Ngươi tính toán cũng rất rõ ràng đấy.”
Cố Trạch Mộ cười nói, mà hắn vừa dứt lời thì cửa đã bị mở ra. Một người trẻ tuổi đỡ một ông lão tóc bạc trắng đi đến.
Gương mặt kia rất quen thuộc nhưng lại già nua hơn nhiều so với người trong trí nhớ của Cố Trạch Mộ. Đây chính là lão bản của trà lâu này, Hồng Tùng Nguyên.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy ông ấy, trong giây phút đó dường như có vẻ hoảng hốt, dường như đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy người này.
Hắn quen Hồng Tùng Nguyên là lúc lần duy nhất hắn trốn khỏi Ly cung.
Sau khi xuất cung, hắn tiện tay cứu được hai mẹ con bị kẻ xấu ức hiếp, đứa bé kia lớn lên cùng hắn, chính là Hồng Tùng Nguyên. Lúc đó tâm trạng của Tiêu Dận rất tệ, mặc dù cứu được người nhưng lại không muốn dính dáng đến bọn họ, cho nên cứu xong thì rời đi ngay. Ai ngờ Hồng Tùng Nguyên lại không bỏ qua, nhất định muốn đuổi theo báo ân, còn cố chấp đi theo hắn qua mấy con phố. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, dùng kế bỏ rơi đối phương, không ngờ lúc hắn trở về khách điếm lại thấy Hồng Tùng Nguyên.
Đến nay hắn còn nhớ rõ sự kinh ngạc của mình khi đó, Hồng Tùng Nguyên dương dương đắc ý nói cho hắn biết vì thấy trên giày của hắn dính vôi nên suy đoán hắn trèo tường ra. Lại dựa vào áo của hắn đoán rằng gia thế của hắn vô cùng tốt, nhưng mà y phục của hắn hơi lộn xộn, cho nên suy đoán lén đi ra. Bên cạnh hắn cũng không có người hầu, vì thế có lẽ ở một khách điếm tương đối cao cấp.