Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 173: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:14
Lúc này Chu thị mới nhớ đến Đào thị và bọn nhỏ.
Thục Huệ biết cả nhà phủ Uy Quốc công hòa thuận, lại thêm hôm qua Chu thị cũng phái người tới nói cho nên đã chuẩn bị từ sớm. Bà chuẩn bị cho Đào thị một cây trâm hồ điệp hồng ngọc thạch lựu, chuẩn bị cho bọn nhỏ trang sức vàng cầm tinh tuổi bọn nhỏ, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia. Từ đó cũng thấy được không phải mới chuẩn bị mà đã chuẩn bị từ sớm, không nói đến chuyện quý gia, chỉ với phần này tâm ý cũng đã hiếm có.
Dung mạo của Thục Huệ không tính là xuất sắc, nếp nhăn trên mặt cũng không ít, tóc bạc búi lên gọn gàng, trên mặt nở nụ cười hiền hòa. Xem ra bà rất thích con nít, bà kéo mấy đứa bé qua khẽ thì thầm nói chuyện.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ hơi có chút không tự nhiên, cũng may lúc này hài tử Chu gia đến gặp cô cô, lại chào hỏi bọn họ.
Thục Huệ sinh một trai một gái, mà Vi thị cũng sinh một trai một gái.
Trong đó, trưởng tử Chu Trác Chính bây giờ đã mười ba tuổi, tướng mạo đoan chính, khuôn mặt trắng nõn, dáng người cao gầy, cả người tản ra vẻ thư sinh, nhưng lại khác Cố Trạch Vũ, có cảm giác vô cùng đáng tin.
Nữ nhi tên là Chu Vân Hâm, tuổi cũng xấp xỉ Cố Thanh Ninh nhưng tính cách hoạt bát hơn nhiều.
Cố Thanh Ninh nhìn Chu Trác Chính một chút, phát hiện mặc dù hắn vẫn giữ lễ nhưng thỉnh thoảng sẽ lén nhìn Cố Thanh Chỉ một chút. Nhưng mà khi vừa nhìn sẽ thu mắt lại, sau đó lỗ tai đỏ lên.
Nàng nhìn thấy cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy có lẽ chỉ có thiếu niên mới có phản ứng thú vị này.
Lúc mọi người đang trêu ghẹo Chu Trác Chính thì một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên: “Thục Huệ thẩm thẩm, khách nhân nhà biểu tỷ đến rồi?”
Đám người theo giọng nói nhìn qua.
Chỉ thấy từ ngoài cửa có một thiếu niên mặc hoa phục đi vào, y cũng xấp xỉ Chu Trác Chính nhưng dáng vẻ nhìn rất đẹp. Sự xinh đẹp này có thể được xưng là diễm lệ.
Tóc y màu đen hơi xoăn, được buộc thành búi, đeo một phát quan vàng. Màu da của y trắng đến phát sáng, đôi mắt hơi sâu mang theo tình ý, khóe môi hơi cong lên mang theo ba phần ý cười. Nhưng mà đôi mày kiếm vểnh lên lại trung hòa dung mạo diễm lệ, khiến cho người ta không thể nhận sai giới tính của y.
Nhưng cho dù như thế thì gương mặt này vẫn đẹp hơn nữ tử, làm cho trong giây phút đó mọi người ở đây đều ngừng thở.
Thiếu niên đột nhiên đi vào cũng không biết là thân phận gì, hắn gọi Thục Huệ là thẩm thẩm. Theo lý thì phải là người Chu gia, nhưng nhìn dung mạo lại không giống, trái lại có huyết thống người Hồ.
Cuối cùng vẫn là Thục Huệ giải thích cho bọn họ, thiếu niên này tên là Hoắc Vân Châu, là người Hoắc gia Thanh Châu. Bọn người Chu thị và Đào thị còn chưa phản ứng kịp, ngược lại Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đã biết rõ thân phận của thiếu niên này.
Hoắc gia ở Thanh Châu đã hơn mấy trăm năm, nhưng mà từ trước đến nay gia tộc này ẩn mình, cũng không mưu cầu danh lợi lớn, cũng khó tránh người biết không nhiều. Nhưng mà nhắc đến mấy nhân vật rất nổi tiếng trong gia tộc này thì đương nhiên bọn họ sẽ biết.
Ví dụ như Minh An tiên sinh tiền triều, nhưng có lẽ rất ít người biết tên thật của ông ta là Hoắc Khải Quang, Minh An là tên tự của ông ta. Minh An tiên sinh viết không ít sách, biện pháp quản lý Hoàng Hà của Chiêm Thế Kiệt thời Thành Đế chính là lấy gợi ý từ trong sách của Minh An tiên sinh.
Tổ tiên Hoắc gia thông hôn với người Hồ, cho nên người đời sau đều có bóng dáng của người Hồ, mắt sâu da trắng, thân hình cao lớn. Cũng giống như Hoắc Vân Châu vậy, trước đó đám người nghĩ rằng hắn và Chu Trác Chính gần bằng tuổi nhau, thật ra hắn chỉ mới mười một tuổi thôi.
Tổ huấn của Hoắc gia là “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường”, cho nên con cháu Hoắc gia chỉ cần thông qua khảo hạch của gia tộc thì sẽ ra ngoài du học. Về phần sau khi du học xong, hoặc sẽ quyết định khoa cử làm quan, hoặc là dấn thân vào việc buôn bán. Thậm chí có thể trở thành tăng ni, gia tộc cũng sẽ không can thiệp sâu vào, đây là một gia tộc tương đối tự do phân tán.
Nhưng mấy trăm năm trôi qua, không ít thế gia hưng thịnh rồi suy vong, trái lại Hoắc gia vẫn đứng vững ở Thanh Châu, cũng có thể nói là hình mẫu cai quản không làm gì cả.
Cho dù nói thế nhưng Hoắc gia cũng không dễ chọc. Người nhà Hoắc gia có vẻ như không tranh quyền thế, thật ra trong gia tộc vô cùng đoán kết. Một khi trêu trên đầu bọn họ thì bọn họ phản kích lại cũng vô cùng kinh khủng.
Chẳng hạn như lúc khai quốc, ngay lúc đó, Tĩnh quốc công trong tứ đại quốc công, trưởng tử ông ta lưu luyến si mê nữ tử Hoắc gia đã thành thân. Vì muốn có được đối phương mà phái người ám sát trượng phu của nàng ấy, lại thừa dịp nàng ấy thành quả phụ mà đến cửa cầu hôn. Sau khi cầu hôn thất bại lại ép buộc đối phương bắt vào phủ.