Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 185: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:15
Cố Thanh Ninh hoàn hồn lại, cũng không giấu diếm: “Chẳng qua muội cảm thấy trưởng công chúa Nhạc Bình làm vậy cũng thật ngu xuẩn. Tuy nói đúng là đánh vào mặt Trần gia, nhưng bản thân nàng ta cũng kết thù với mấy nhà. Làm kẻ địch bị thương một ngàn mình cũng bị thương tám trăm, cần gì phải thế?”
Trước đó, Cố Thanh Chỉ còn nói Cố Thanh Thù nói quá phận, không ngờ quay đầu lại Tứ muội muội càng làm kinh thế hãi tục, lại nói thẳng trưởng công chúa ngu xuẩn. Nàng cảm thấy trái tim của mình sắp không ổn rồi.
Cố Thanh Thù lại không quan tâm mà nói: “Không phải trưởng công chúa Nhạc Bình luôn như thế sao? Có gì lạ đâu?”
“Không phải, muội luôn cảm thấy kì lạ.” Cố Thanh Ninh lắc đầu. “Tỷ không cảm thấy mấy năm nay trưởng công chúa Nhạc Bình làm việc càng điên cuồng lên sao?”
Cố Thanh Chỉ nghe xong muốn ngất đi luôn, vội cắt ngang các nàng: “Không cho nói nữa, mau ăn đi, ăn xong chúng ta trở về phủ.”
Cố Thanh Thù bĩu môi muốn nói gì đó, nhưng thấy Cố Thanh Chỉ trở nên nghiêm túc nàng cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau khi ăn xong tiệc, đám người chuẩn bị đi hồi phủ.
Cố Thanh Ninh nghĩ đến chuyện của Nhạc Bình, chuẩn bị đi tìm Nguyên Gia một chút. Ai ngờ vừa đến bên cạnh Nguyên Gia đã gặp phải một nhóm người khác.
Tiêu Hằng chắp tay nói với Nguyên Gia: “Cô cô mạnh khỏe.” Mấy người Tứ hoàng tử cũng hành lễ với Nguyên Gia.
Nguyên Gia nở nụ cười nói chuyện với bọn họ vài câu.
Lúc này, Tiêu Hằng mới nhìn thấy Cố Thanh Ninh đứng cạnh Nguyên Gia, lập tức tò mò nói: “Vị cô nương này là?”
Nguyên Gia còn chưa nói chuyện, Cố Trạch Mộ đã đi ra: “Điện hạ, đây là xá muội của thần.”
Tiêu Hằng mở to hai mắt, nhìn Cố Thanh Ninh một chút, lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ, vẻ mặt sợ hãi: “Muội muội của ngươi không hề giống ngươi, không hề lạnh lẽo như băng.”
Mặt Cố Trạch Mộ trở nên đen thui.
Cố Thanh Ninh không nhịn được mà cười khẽ, lúc mới gặp vị Thái tử điện hạ này còn duy trì lấy vẻ cao quý lạnh lùng, nhưng khi nói câu này ra lại có cảm giác hơi ngốc.
Nguyên Gia thấy dáng vẻ đầy oán khí của phụ hoàn cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng nàng lo đứa cháu ngốc này sẽ bị phụ hoàng trả đũa nên mở miệng giảng hòa: “Trường Lạc cũng không giống con mà, chẳng lẽ con bé không phải muội muội con sao?”
Trường Lạc chính là nữ nhi của Trần hoàng hậu, so với huynh trưởng giống mẫu thân thì muội ấy có mày rậm mắt to càng giống phụ hoàng hơn.
Lúc này Tiêu Hằng mới hiểu ra, lại nghiêm túc nói với Cố Trạch Mộ: “Thật ra dáng vẻ của muội muội ngươi không giống ngươi cũng rất tốt. Nếu giống ngươi, chỉ sợ hù dọa phu quân tương lai của nàng ấy.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Nguyên Gia cũng không đành lòng nhìn nữa, đứa cháu này của nàng vốn không thể cứu được.
Cũng may Cố Trạch Mộ vẫn rất nhẫn nại, hắn kiềm nén cơn giận, lại giới thiệu với bọn người Tiêu Tuân và Thường Ngọc.
Nhưng mà bọn họ cũng không nói chuyện phiếm nhiều, Tiêu Hằng đã muốn hồi cung.
Cố Trạch Mộ đưa Cố Thanh Ninh đến xe ngựa của phủ Uy Quốc công, lại nhìn xung quanh, khi không thấy bóng dáng của Hoắc Vân Châu lúc này mới nhẹ nhõm trở lại xe ngựa.
Vì đều là người mình, cho nên đám người nói chuyện phiếm cũng tương đối thoải mái. Lúc nói chuyện khi nãy Đỗ Lăng Dương đánh người, vì cố kỵ Trần Mẫn là biểu muội của Tiêu Hằng nên không ai dám nói gì về nàng ta. Trái lại, Tiêu Hằng cũng không ngại mà chủ động nói: “Trước đây mẫu hậu ta cũng đã nói, nhà mẹ đẻ quá nuông chiều hài tử, cũng hi vọng lần này biểu muội có thể nghe theo giáo huấn, ngày sau đừng để người trong nhà phải lo lắng nữa.”
Thư Diệp An và Thường Ngọc nhìn nhau, câu nói này của Tiêu Hằng rất trong sáng, không hề có vẻ mập mờ. Xem ra dù không xảy ra chuyện này thì vị Trần tiểu thư này muốn trở thành Thái tử phi cũng chẳng có hi vọng mấy.
Thư Diệp An nhịn không được mà hỏi: “Vậy điện hạ thích nữ tử thế nào?”
Tiêu Hằng ngẩn người một chút, sờ cằm rồi nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà ít nhất cũng phải hiếu thuận, rõ lý lẽ, là nữ tử giống mẫu hậu đấy.”
Hai người đều tắc lưỡi: “Yêu cầu của điện hạ cũng quá cao rồi.”
Tiêu Hằng đắc ý cười lên, lại hỏi: “Vậy các ngươi thì sao?”… Ừm, Trạch Mộ bỏ qua đi, tuổi ngươi còn nhỏ quá.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Thư Diệp An và Thường Ngọc đều nói kiểu nữ tử mình thích, cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân chớp chớp mắt, hơi lúng túng nói: “Đệ không biết.”
“Đệ đã đến tuổi này, cũng nên suy nghĩ những chuyện này chứ.” Tiêu Hằng hướng dẫn từng bước. “Chính là người mà khiến đệ muốn ở cùng nàng đó?”
Tiêu Tuân nghiêm túc suy nghĩ, do dự nói: “Ừm, cũng có… Nhìn nàng đã cảm thấy ấm áp, rất thoải mái dễ chịu.”
Ba người đều hưng phấn nhìn hắn: “Là ai là ai?”
Tiêu Tuân ngại ngùng cười một tiếng để lộ lúm đồng tiền trên mặt, khẽ nói: “Là… Muội muội của Trạch Mộ.”