Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 221: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:18

Cố Thanh Ninh tự cho là mình hiểu chân tướng nên cũng không khuyên Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu yên bình ở chung nữa. Dù sao Hoắc Vân Châu cũng chỉ là khách, cũng không đến mức vì khách mà làm người nhà uất ức. Từ trước đến nay Cố Thanh Ninh vẫn phân chia chuyện này rất rõ ràng.

Chỉ chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, đã sắp tới sinh nhật của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh.

Tập tục của Đại Chu là trước ba mươi tuổi là qua một kiếp tạm. Nói cách khác trước ba mươi tuổi, sinh nhật đều xem trọng tuổi tròn, mười một tuổi và hai mươi mốt tuổi.

Nam nhân Cố gia đều không có ở nhà, Chu thị và Đào thị cũng đã bàn bạc xong từ sớm, cũng không có ý muốn làm lớn, cũng chỉ mời bằng hữu thân thích nhà mình.

Nhưng cho dù như thế, lúc chuẩn bị tiệc sinh nhật này cũng không hề qua loa, trong phủ cũng bắt đầu chuẩn bị từ sớm.

Chu thị cố ý mời sư phó của Quỳnh Ngọc Lâu tới nhà làm yến hội, ngày hôm trước đã mời gánh hát nổi danh kinh thành. Sáng sớm dậy, sân khấu ở hậu viện cũng đã bắt đầu hát.

Cố Thanh Ninh vừa thức dậy, Xuân Anh hầu nàng thay quần áo mới, cả bộ đồ đều đỏ chót, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng màu đỏ, cũng đủ vui vẻ. Vừa trang điểm xong đã có nha hoàn bưng một bát mỳ trường thọ đi đến, đây là Đào thị tự mình làm vào sáng sớm. Từ khi bọn họ lớn hơn chút, sinh nhật hàng năm Đào thị đều tự tay nấu mì cho bọn họ, lần này cũng thế.

Cố Thanh Ninh ăn mì xong thì đi ra cửa, không ngờ mới tới viện đã gặp Cố Trạch Mộ, nàng hơi ngượng ngùng.

Hai người đều mặc đồ màu đỏ, nếu không phải tuổi còn nhỏ thì đã làm Cố Thanh Ninh hoảng hốt nhớ tới hình ảnh nàng thành thân với hắn năm đó.

Ánh mắt Cố Trạch Mộ lóe lên, lại đi tới bên cạnh nàng: “Đi thôi, tổ mẫu đang chờ chúng ta.”

Cố Thanh Ninh thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, sự ngượng ngùng cũng dần biến mất, cùng hắn đi đến chủ viện.

Mẫn phu nhân nhìn thấy hai đứa cháu, trên mặt dần nở nụ cười, vẫy vẫy bảo hai người đi tới. Bàn tay của bà đầy nếp nhăn lại vô cùng ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người dịu dàng nói: “Từ hôm nay các con không còn là hài tử nữa. Tổ mẫu cũng không có quá nhiều lời dặn dò các con, chỉ hi vọng huynh muội các con hòa thuận, đừng quên tổ huấn của Cố gia chúng ta.”

Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đều gật gật đầu.

Mẫn phu nhân lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ, đã nhiều năm như thế, bà đã xem Cố Trạch Mộ như cháu ruột của mình. Năm đó, phu thê bọn họ ôm đứa bé này vào phủ thì quyết định khi hắn lớn lên sẽ nói thân thế của hắn cho hắn biết, nhưng đến bây giờ bà lại không nỡ.

Cố Trạch Mộ cũng nhìn thấy vẻ do dự và đau lòng trong mắt Mẫn phu nhân. Hắn đã biết thân thế của mình, đương nhiên cũng hiểu tâm trạng của Mẫn phu nhân, trong lòng hắn càng xúc động.

Đối với hắn mà nói, cho dù hắn không phải hài tử Cố gia, nhưng mấy năm nay ơn dưỡng dục của Cố gia lại không phải giả vờ. Cho dù ngày sau hắn khôi phục thân phận của mình thì trong lòng hắn người Cố gia mãi mãi là người nhà của hắn.

Hai người đi ra khỏi chủ viện đến ngoại viện, có vài đồng liêu Cố gia không tiện tới nhà thì đều thi nhau phái người đưa lễ vật tới, Đào thị đang sắp xếp người để vào phòng. Mấy năm nay, thời gian dần qua Đào thị cũng quen thuộc với thân phận của mình, nàng cũng không còn thích khóc như trước nữa, cũng càng có dáng vẻ của chủ mẫu gia đình.

Thấy bọn họ đến, Đào thị giao chuyện còn lại cho Lục Liễu đi làm, mình thì đi qua.

Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh lanh lẹ kêu một tiếng “Nương”, Đào thị cười mỉm mà nói: “Đi gặp tổ mẫu rồi à?”

Hai người đều gật gật đầu.

Đào thị nhìn hai người bọn họ, trong lòng vừa xúc động lại tự hào. Nàng lại nghĩ đến trượng phu nơi biên quan, nếu cả nhà đoàn tụ, không biết cảnh này vui vẻ biết bao.

Đổi lại lúc trước, có lẽ nàng sẽ rơi lệ, nhưng bây giờ nàng đã học xong cách kiềm chế. Nàng chỉ quay mặt đi chỗ khác, bảo nha hoàn Hồng Oanh đưa thư và lễ vật đã chuẩn bị cho hai đứa trẻ.

Mặc dù Cố Vĩnh Hàn ở biên quan nhưng vô cùng để ý chuẩn bị lễ vật cho hai đứa bé.

Y chuẩn bị cho Cố Trạch Mộ một thanh mã đao, nghe nói đây là chiến lợi phẩm lúc trước y tịch thu được, trên chuôi đao còn có m.á.u tươi. Chuyện phía sau thanh đao này cũng không cần nói thì Cố Trạch Mộ cũng có thể tưởng tượng được đó là trận chiến khốc liệt cỡ nào.

Mặc dù bề ngoài Cố Vĩnh Hàn luôn tỏ ra là người hời hợt, nhưng Cố Trạch Mộ lại biết y là nam nhân rất có trách nhiệm. Thanh mã đao này trĩu nặng, nhưng quân công của y còn nặng hơn thanh mã đao này nhiều.

Nam nhân Cố gia đều phải lên chiến trường, đây là sứ mạng của bọn họ. Cho dù Cố Trạch Vũ đã trở thành tân khoa tiến sĩ thì cũng không trốn tránh sứ mạng của mình. Chờ đến mùa thu, hắn sẽ cùng đội ngũ vận chuyển lương thảo đến Nghiệp Thành. Mà có huynh trưởng dẫn đầu làm gương, những nam hài tử khác của Cố gia cũng đều chuẩn bị lên chiến trường. Cố Vĩnh Hàn lựa chọn tặng cho Cố Trạch Mộ thanh mã đao này vào lúc sinh nhật mười một tuổi đã bao gồm sự yêu mến và mong đợi của phụ thân dành cho hắn dù không nói ra lời.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.