Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 257: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:20
Qua một thời gian như thế, Tào Nguyên không biết mình bị lừa mà còn thật sự xem Cố Trạch Mộ là bằng hữu.
Cố Trạch Mộ đã viết xong thư về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, giao cho người đưa thư để người nọ đưa về kinh thành. Song, trước khi người đưa thư rời đi, hắn gọi đối phương lại dường như hơi do dự, nhưng vẫn lấy lễ vật mua xong từ trước giao cho người đưa thư.
Lúc Cố Thanh Ninh nhận được thư và lễ vật còn hơi ngạc nhiên, nàng tưởng rằng lá thư này Cố Trạch Mộ viết với tâm huyết dâng trào, ai ngờ hắn vẫn viết về hoạt động lâu dài của mình. Mà so với phong thư này, lễ vật hắn đưa từ ngàn dặm xa xôi đến càng khiến nàng cảm thấy kinh dị hơn.
Trong đó là một chiếc trâm có tạo hình độc đáo, ngoài ra còn có hai hộp son phấn.
Cố Trạch Mộ này, ngoại trừ lúc đeo mặt nạ lừa gạt thế nhân thì là người rất tự chủ, thuận tay mua chút điểm tâm cũng không sao. Nếu bảo hắn tự mình chọn đồ trang sức cho nữ hài thì chuyện này không thể nào.
Chẳng lẽ một lần trùng sinh sẽ khiến tính cách hắn thay đổi sao?
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Cố Thanh Ninh, nàng cất trâm cài và son phấn vào, cũng không vội vàng viết thư trả lời cho Cố Trạch Mộ. Khoảng thời gian này nàng vô cùng bận rộn, vốn dĩ khi nãy nàng nên đi học binh pháp, nhưng vì lá thư của Cố Trạch Mộ mà đã chậm trễ một hồi.
Cố Thanh Ninh đến đại phòng, Cố Trạch Vũ đang viết chữ. Hắn thấy nàng tới thì khẽ cười một tiếng: “Sao hôm nay tới trễ thế, có chuyện gì à?”
Cố Thanh Ninh có vẻ lúng túng mà nói: “Thật xin lỗi, đại ca, muội có chút chuyện nên tới trễ.”
Cố Trạch Vũ biết nàng không phải là người lười biếng hay trễ giờ, hắn cũng không tức giận, chỉ nói: “Tuy nói có lý do nhưng quy củ cũng không bỏ được. Một lát hết giờ học, muội chép bài học hôm nay ba lần đi.”
Cố Thanh Ninh cũng không phản đối, nàng ngoan ngoãn đồng ý.
Từ hôm đó, sau khi Cố Thanh Ninh tới phòng đại ca xem chiến báo thì một lòng muốn đi Tây Bắc, nhưng nàng cũng biết người Cố gia sẽ không đồng ý. Hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của nàng lúc này, bàn về võ nghệ thì mặc dù ưu tú trong đám nữ tử, nhưng ở trên chiến trường cũng chỉ là khoa chân múa tay. Bàn về binh pháp, mấy năm nay nàng chưa từng tiếp xúc với binh thư, sớm đã quên mất. Cho dù nàng thật sự đi chiến trường cũng chỉ là gánh nặng, gây thêm phiền phức cho người nhà chứ đứng nói đến chuyện điều tra chân tướng năm đó.
Cho nên sau khi trở về nàng đã hạ quyết tâm, một mặt thì học võ nghệ cho giỏi với sư phụ, mặt khác thì thừa dịp Cố Trạch Vũ còn chưa đi ra ngoài nên cùng học binh thư với hắn.
Mặc dù Cố Trạch Vũ cũng tò mò vì sao đột nhiên Cố Thanh Ninh lại cuồng nhiệt với binh pháp như thế, nhưng Cố Thanh Ninh không nói, hắn cũng không hỏi nhiều. Hắn vốn dĩ đồng ý chuyện người phải học thêm vài thứ, lại thêm tính cách thích dạy đời, Cố Thanh Ninh lại thông minh nên hắn vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi học xong một khóa, Cố Trạch Vũ sắp xếp việc làm hôm nay rồi nói: “Qua một thời gian nữa ta sẽ đi theo đội ngũ xuất phát, có lẽ không thể dạy thêm cho muội được.”
Lúc này Cố Thanh Ninh mới chợt nhớ ra thời gian trôi qua nhanh như thế, nàng há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Cố Trạch Vũ đưa mấy quyển binh thư đã chuẩn bị xong từ sớm cho nàng: “Đây là trước đó ta đã xem qua, đã đánh dấu rất nhiều chỗ. Sau mỗi một chương ta còn chuẩn bị bài tập cho muội, muội phải làm cho tốt chờ ta trở về sẽ kiểm tra.”
“Còn nữa, nếu muội có chỗ nào không hiểu hãy đi hỏi Triệu thúc. Triệu thúc là người bên cạnh tổ phụ, ông ấy c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường nhiều năm, những thứ này ông ấy hiểu rõ hơn ta nhiều. Ta cũng đã nói với Triệu thúc những chuyện này rồi, ông ấy cũng vui vẻ đồng ý, cho nên muội cũng đừng lo lắng.”
Cố Thanh Ninh nhìn ánh mắt ôn hòa của Cố Trạch Vũ, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nàng biết Cố Trạch Vũ bận bịu thế nào, trong lúc bận rộn thế này hắn không chỉ dành thời gian dạy bảo nàng mà còn suy nghĩ chu toàn cho nàng như thế. Nàng nhìn thấy quầng mắt xanh đen của hắn, biết những việc này hắn đều thức đêm làm, nhưng hắn lại không nói gì cả. Phần quan tâm này khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Cố Thanh Ninh nhận đống sách kia, chỉ cảm thấy trên tay, trong lòng trĩu nặng.
“Đại ca, ca yên tâm, nhất định muội sẽ chăm chỉ.”
Cố Trạch Vũ gật gật đầu, còn đùa giỡn với nàng: “Nếu như Thanh Thù hay Thanh Vi nói thế, ta sẽ còn nghi ngờ. Nếu là Thanh Ninh muội thì ta tin muội nhất định sẽ làm được.”
Cố Thanh Ninh cúi đầu bật cười, bầu không khí nặng nề cũng tan thành mây khói.
Lúc này Cố Trạch Vũ mới nói tiếp: “Tuy nói binh thư rất quan trọng nhưng cứ dùng binh pháp không phải không chết. Trên chiến trường thay đổi từng giây, quan trọng vẫn cần chính muội suy nghĩ.”