Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 299: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:23
Sắc mặt của Cố Trạch Mộ lập tức tối lại, trực tiếp chắn trước mặt Cố Thanh Ninh.
Móng vuốt đang nhanh nhẩu của Tam Bảo lập tức khựng lại, nó do dự lùi lại trên mặt đất: “Mỹ nhân, chúng ta vẫn nên hẹn kiếp sau gặp lại đi!”
Cố Thanh Ninh sắp bị con vẹt này chọc cho buồn cười, nàng hỏi Nguyên Gia: “Rốt cuộc là nó học những lời này từ đâu ra vậy?”
Nguyên Gia xấu hổ đáp: “Mấy ngày trước Tam Bảo bay đi chơi, không biết là đã đáp xuống đỉnh xe ngựa của nhà nào đó rồi bị đưa ra ngoài thành. Sau khi dạo chơi ở nơi phố phường bẩn thỉu đó một vòng thì trở về liền biến thành bộ dạng đó.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Trạch Mộ hừ nhẹ một tiếng: “Cái tốt thì không học mà cái xấu thì học nhanh lắm, nó đã biến thành như vậy rồi mà nàng còn muốn gả Thanh Đồng cho nó sao?”
Cặp vẹt mà Cố Trạch Mộ mang về được đặt tên là Thúy Vũ và Thanh Đồng, Thúy Vũ là đực còn Thanh Đồng là mái. Lúc này hai con được đặt cùng một chỗ, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Tam Bảo.
Cố Thanh Ninh bị câu nói của hắn làm cho nghẹn và vặn lại: “Ai biết được chứ! Có lẽ Thanh Đồng thích giọng điệu này thì sao.”
Lần này đến lượt Cố Trạch Mộ không nói nên lời.
Nguyên Gia không biết bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì, nàng có chút mù mờ nhìn ba con chim trên mặt đất.
Tam Bảo dường như hiểu ra ý định của chủ cũ, lếch bộ lông đuôi dài của mình đi tới chỗ Thúy Vũ và Thanh Đồng. Thanh Đồng thì táo bạo hơn một chút, thấy vậy thì cũng tiến lên một bước.
Cố Thanh Ninh nắm chặt tay, trông như là rất hồi hộp, mặc dù Cố Trạch Mộ có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực là ánh mắt không thể rời khỏi bọn chúng. Ngay cả Nguyên Gia dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không khỏi khẩn trương nhìn theo.
Chỉ thấy Tam Bảo chậm rãi đi một vòng quanh Thanh Đồng rồi hung hăng táp con người ta một cái nhanh như chớp không kịp trở tay.
Thanh Đồng đột nhiên ré lên một tiếng, Thúy Vũ lập tức xông lên trước chiến đấu với Tam Bảo.
Diễn biến này khiến ba người tại hiện trường hoảng hốt ngây người, phải mất một lúc sau Cố Trạch Mộ mới có phản ứng, hắn vươn tay tóm lấy đôi cánh của Tam Bảo và tách hai con chim ra.
Thúy Vũ hung dữ rống lên hai tiếng với Tam Bảo sau đó mới quay lại an ủi Thanh Đồng, hai con chim dựa vào lồng tre, chẳng mấy chốc lại trở nên thân mật.
Tam Bảo vừa bị tóm cánh liền muốn giãy dụa, ai ngờ vừa nhìn thấy người tóm nó thì lập tức ngoan hiền lại. Cố Trạch Mộ nhìn thấy nó thành thật hơn chút thì mới thả nó trở lại trên mặt đất, ngay khi móng vuốt của Tam Bảo chạm đất thì liền bỏ chạy theo hướng ngược lại với Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh cũng không hiểu, sao mà một buổi hẹn hò tốt đẹp như vậy lại suýt bị Tam Bảo biến thành một hiện trường án mạng thế này?!
Mặc dù Tam Bảo rất sợ Cố Trạch Mộ, nhưng vì lưu luyến chủ nhân của mình cho nên sau khi đi loanh quanh một lúc lâu thì cũng do dự đi tới.
Cố Thanh Ninh dạy dỗ nó: “Đây là tìm một thê tử cho ngươi đó! Ngươi làm sao vậy! Ngươi muốn cả đời độc thân à?”
Tam Bảo ủy khuất lấy bàn chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.
“Nói đi!”
Tam Bảo chớp đôi mắt hạt đậu, nặn ra một câu: “Mỹ nhân, trong lòng ta chỉ có một mình nàng.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Trạch Mộ phụt cười một tiếng.
Cố Thanh Ninh giận hổn hển: “Ca cười cái gì chứ! Đây mới chỉ là lần gặp mặt đầu tiên, ai biết được sau này sẽ thế nào chứ!”
Cố Trạch Mộ không tranh luận với nàng nữa: “Được rồi, tùy nàng vậy. Dù sao thì cặp vẹt này cũng tặng cho nàng rồi, nàng muốn sắp xếp thế nào cũng được.”
Lúc này Nguyên Gia mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng không khỏi dở khóc dở cười, không thể ngờ rằng phụ hoàng mẫu hậu anh minh thần vũ của mình lại đi cãi nhau vì một chuyện vô vị thế này, đã thế còn cãi đến rất nhiệt tình thật ý.
Cố Thanh Ninh dường như cũng ý thức được trò cười của bọn họ, thế là trừng mắt với Cố Trạch Mộ một cái.
Cố Trạch Mộ chỉ mỉm cười bao dung.
Nguyên Gia cũng tinh ý nhận ra dường như giữa hai người đã có chút thay đổi, nhưng nếu nói cụ thể thì nàng cũng không tài nói nói ra rõ được.
Kế hoạch xem mắt không thành công, Thúy Vũ và Thanh Đồng được Cố Thanh Ninh đưa trở về phủ Uy Quốc công, nàng nhớ lại hai lần nối tơ hồng thất bại này liền cảm thấy ê chề sâu sắc.
Sau khi Cố Trạch Mộ rời đi, cuộc sống của Cố Thanh Ninh trở lại như trước, suốt ngày mải miết luyện võ và đọc sách, thỉnh thoảng nhìn giá vẹt treo dưới hiên nhà mới dường như có chút lay động.
Đào thị tình cờ bước vào để đưa đồ ăn nhẹ cho nàng, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng chợt hồi hộp.
Trước khi rời đi, rốt cuộc Cố Trạch Mộ cũng đã nói cho Đào thị rằng hắn đã biết danh tính của mình. Khi hắn còn nhỏ, Đào thị đã nghĩ đến ngày này không biết bao nhiêu lần, nhưng theo Cố Trạch Mộ dần dần lớn lên, tuy rằng hai mẫu tử vẫn không mấy thân thiết, nhưng Đào thị vẫn luôn coi hắn như con ruột của mình, hơn nữa nàng cũng nghĩ rằng bí mật này sẽ vĩnh viễn không bị hắn phát hiện, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng nàng vẫn phải nghênh đón cái ngày này.