Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 310: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:24
Cố Trạch Mộ vừa lên xe thì vẻ say trong mắt cũng biến mất sạch sẽ.
Xe ngựa chạy qua một ngã rẽ, một bóng dáng quỷ mị tiến vào toa xe. Hồng Tùng Nguyên ngồi đối diện Cố Trạch Mộ, ông tháo mũ trùm đầu xuống, thở phào một cái.
Cố Trạch Mộ đang uống trà, dường như không bị ảnh hưởng chút nào: “Tin đã đưa đi rồi chứ?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Đích thân ta đi gặp Cố đại thiếu gia, nghe thấy sự cam đoan của hắn mới trở về.”
Cố đại thiếu gia chính là Cố Trạch Vũ, từ sau khi Cố Trạch Mộ phát hiện ngoại tộc xuất hiện ở Đào Khâu thì hiểu ra đây chính là một cơ hội cực tốt để tìm hiểu nguồn gốc. Song, hắn cũng hiểu rõ, đương nhiên Diêu Phỉ sẽ vô cùng chú ý đến tổ phụ, nếu bọn họ hành động gì thì rất có thể sẽ sẽ đánh. So ra thì Cố Trạch Vũ vừa tới Nghiệp Thành âm thầm hơn nhiều. Mà Cố Trạch Mộ cũng biết rõ năng lực của Cố Trạch Vũ, chuyện này giao cho hắn mình cũng yên tâm.
Cố Trạch Mộ nói lại những lời Diêu Phỉ nói với mình cho Hồng Tùng Nguyên nghe.
Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc nói: “Vị Diêu lão gia này vì muốn lôi kéo ngài mà đánh canh bạc không nhỏ đâu!”
“Nếu ta thật sự đến vì trị thủy hay vì tìm công trạng thì có lẽ sẽ rung động.” Mặc dù Cố Trạch Mộ nói thế nhưng trên mặt không có sự thay đổi nào.
Hồng Tùng Nguyên cười nói: “Nếu ông ta biết thân phận thật của ngài thì nên hiểu những công lao này đối với ngài không đáng một xu. Nhưng mà cũng phải nói, nếu không phải vì ngài là lão yêu quái, đổi lại bất cứ ai ở tuổi này khi gặp tình huống này không rung động cũng khó đúng không?”
“Ông nói ai là lão yêu quái?” Giọng điệu của Cố Trạch Mộ lạnh lùng.
Hồng Tùng Nguyên tằng hắng một cái, vội chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà kế hoạch cũng thuận lợi hơn so với dự đoán của chúng ta. Diêu Phỉ đã muốn thuyết phục ngài thì trong thời gian ngắn sẽ không về Đào Khâu. Chỉ cần giữ ông ta lại một thời gian, chờ Cố đại thiếu gia xong việc thì Diêu Phỉ này sẽ thành cá trong chậu, không thể thoát được.”
Cố Trạch Mộ cũng lười so đo với Hồng Tùng Nguyên, thuận theo lời ông ấy nói: “Quan trọng là ta không ngờ Tạ Trường Phong lại không giữ được bình tĩnh, chúng ta vừa tiết lộ tin tức cho y thì y đã dùng để đối phó với Diêu Phỉ. Nếu không phải vì y, có lẽ chúng ta không giữ Diêu Phỉ lại dễ dàng như thế.”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Có lẽ không phải y không giữ được bình tĩnh, chỉ là đã có ngăn cách với chúng ta mà thôi.”
Cố Trạch Mộ từ chối cho ý kiến.
Cố Trạch Mộ trở lại viện tử của mình đã thấy hạ nhân đang thu dọn chén trà, hắn ngăn đối phương lại mà hỏi: “Có ai đến tìm ta à?”
Hạ nhân nói: “Tạ đại nhân vừa mới đến tìm ngài, nhưng khi thấy ngài không ở đây đã rời đi rồi.”
“Ngài ấy có nói có việc gì không?”
Hạ nhân lắc đầu: “Không có, Tạ đại nhân chỉ hỏi tiểu nhân ngài đi đâu, tiểu nhân nói không biết nên ngài ấy rời đi ngay.”
Cố Trạch Mộ nhíu mày, nói với hạ nhân kia: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Sau khi tiến vào cung, Hồng Tùng Nguyên giả dạng làm tùy tùng mới hỏi: “Sao đột nhiên Tạ Trường Phong lại đến tìm ngài thế?”
Cố Trạch Mộ bình tĩnh suy nghĩ: “Có lẽ là hưng sư vấn tội.”
“Hưng sư vấn tội?” Hồng Tùng Nguyên mở to hai mắt nhìn. “Y thật sự tin ngài đã nhập bọn với đám người Tào Nguyên à?”
“Không có gì là không thể.” Cố Trạch Mộ nói. “Biểu hiện của Diêu Phỉ đã rất rõ ràng, mà ta lại không từ chối khi Diêu Phỉ lấy lòng. So ra, bây giờ tình hình của Tạ Trường Phong không tốt, đương nhiên sẽ không nhìn rõ, cũng không trách được khi y nghi ngờ ta.”
“Ngài cũng nghĩ rõ quá.” Hồng Tùng Nguyên cười nhạo nói. “Đó là quả báo của sự mập mờ của ngài đấy.”
Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn Hồng Tùng Nguyên: “Ông già mà không đứng đắn như thế, cũng đừng tránh ta không kính già yêu trẻ.”
Hồng Tùng Nguyên: “…”
Cuối cùng hai người nói giỡn xong cũng không quên chính sự.
Hồng Tùng Nguyên hỏi: “Vậy ngài định làm thế nào?”
“Y đã đích thân đến tìm, về tình về lý thì ta cũng nên đi hỏi một chút.” Cố Trạch Mộ nói. “Về phần xảy ra chuyện gì cũng khó mà nói được.”
Hồng Tùng Nguyên hừ một tiếng: “Như vậy, bàn về chuyện nói chuyện khiến người ta tức c.h.ế.t thì mười Tạ Trường Phong cộng lại cũng kém xa ngài.”
Cố Trạch Mộ giả vờ như không nghe thấy ông ta chế giễu, lại nói: “Hôm nay, trong bữa ăn Diêu Phỉ diễn đủ trò cũng vì kết quả này. Nếu không nhìn thấy chẳng phải sẽ khiến ông ta thất vọng sao?”
“Nhưng Diêu Phỉ này rất đa nghi, như thế… Chẳng lẽ không khiến ông ta nghi ngờ sao?”
“Mặc dù ông ta đa nghi nhưng lại càng thêm tự phụ. Ông ta đã tin giữa ta và Tạ Trường Phong có ngăn cách thì ông ta sẽ càng tin tưởng ta không thể từ chối điều kiện của ông ta. Dưới tình huống này, ta không cần phải cãi nhau với Tạ Trường Phong, chỉ cần thể hiện sự lạnh nhạt trước mặt y cũng đã đủ rồi.”