Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 314: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:24
Đào thị sắp xếp lời nói trong đầu nửa ngày rồi mới mở miệng nói: “Nếu có người thích Thanh Ninh, muội lại không muốn gả Thanh Ninh cho đối phương, nhưng thân phận đối phương không tiện cự tuyệt thì các tỷ cảm thấy muội phải làm sao?”
Chu thị và Liễu thị nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến Tứ hoàng tử dạo này hay đến tìm Thanh Ninh.
Chu thị suy nghĩ mở miệng nói: “Chuyện này… Cho dù thân phận đối phương cao, cũng không có nghĩa hắn muốn cưới Thanh Ninh sẽ gả. Nhưng mà, chuyện này vẫn nên hỏi ý Thanh Ninh đi. Từ nhỏ Thanh Ninh đã hiểu chuyện, không phải loại người vì tình yêu mà bỏ qua mọi thứ. Nếu con bé thật sự thích vậy chúng ta làm phụ mẫu cũng không nên làm ác nhân chia rẻ uyên ương.”
Đào thị vừa nghe là biết các nàng hiểu lầm, nhưng lý lẽ cũng giống như thế. Tuy nói Cố Trạch Mộ không phải do nàng sinh ra, nhưng cũng thương yêu từ nhỏ đến lớn, sao nàng lại có thể làm kẻ ác được. Song, nếu bảo nàng đồng ý thì trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu.
Liễu thị trông thấy vẻ rầu rĩ của Đào thị thì hỏi: “Chắc là Thanh Ninh rất thích đối phương?”
Đào thị vội vàng lắc đầu: “Không có không có, Thanh Ninh…” Nàng ưu sầu thở dài. “Muội cũng không biết rốt cuộc Thanh Ninh nghĩ thế nào…”
Chu thị và Liễu thị thấy nàng thật sự lo lắng thì cũng chỉ có thể an ủi nàng. Tuy nói bọn họ ông nói gà bà nói vịt, nhưng Đào thị vẫn hơi yên lòng.
Nàng nhìn bọn tỷ muội Cố Thanh Ninh chơi vui vẻ, thở dài nói: “Hi vọng Thanh Ninh có thể nghĩ rõ ràng.”
Trận tuyết này còn lớn hơn Cố Thanh Ninh dự đoán, cũng kéo dài lâu. Đến khi tuyết ngừng rơi, Cố Thanh Ninh phái người đi xem tình hình ngoài thành lại phát hiện có không ít nhà bị tuyết lớn làm sập. Hơn nữa, nghe nói năm nay ở vùng Lộc Tây gặp nạn châu chấu, ở ngoài thành có không ít lưu dân Lộc Tây.
Vì trước đó Đào thị bị cảm nên Cố Thanh Ninh không cho nàng ra ngoài, nàng tự mình dẫn theo Bùi Ngư và vài hộ vệ đi ra cửa phát cháo.
Thật ra mấy năm nay Cố Thanh Ninh đã bắt đầu hiện thực hóa những dự định trước đó của mình. Nàng mở một thiện đường ở ngoài thành, thu nhận và giúp đỡ mẹ goá con côi, người nhà và cô nhi. Cũng vì Đào thị mà nàng cũng đã quen làm từ thiện, có đôi khi nhìn thấy ánh mắt cảm kích của những người được trợ giúp này cũng làm cho nàng có cảm giác khác biệt.
Cố Thanh Ninh kiên nhẫn cầm múc cháo cho lưu dân đứng xếp hàng.
Một lão phụ nhân bẩn thỉu bưng bát khẽ nói: “Cám ơn tiểu thư.”
Cố Thanh Ninh nghe thấy giọng nói của bà ấy thì lập tức ngẩn người. Song, nàng chưa kịp nói gì thì lão phụ nhân kia đã bưng bát cháo vội rời đ, đám người nhanh chóng che mất bóng dáng của bà ấy.
Sau đó, Cố Thanh Ninh lại có vẻ không tập trung. Bùi Ngư thấy thế thì chủ động đón lấy muôi trong tay nàng, giúp nàng phát cháo.
Trên đường trở về, Bùi Ngư thấy Cố Thanh Ninh liên tục ngẩn người mới không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, người đói bụng sao?”
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nhìn Bùi Ngư: “Trong lòng người chẳng lẽ chỉ có chuyện ăn thôi sao?”
Cố Thanh Ninh đã quen với việc cho dù Bùi Ngư nói gì cũng kéo chuyện ăn vào được, nhưng mà lúc này trong lòng nàng rối loạn, đang muốn tìm người nói chuyện. Nàng nhân tiện nói: “Ta chỉ có một việc nghĩ mãi không rõ thôi.”
“Tiểu thư thông minh như vậy mà còn nghĩ mãi không rõ sao?” Bùi Ngư nhíu mày, lập tức nghĩ tới điều gì. “Nô tỳ có một ý kiến, tiểu thư, không thì chúng ta hãy ăn một bữa đi, ăn no rồi có lẽ sẽ nghĩ thông.”
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý đến hành động chọc cười cửa nàng nữa. Đúng lúc này, xe ngựa xếp hàng vào thành, nàng vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy một lão phụ nhân đang dập đầu khẩn cầu với đại phu. Đại phu kia lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, liên tục vẫy tay.
Cố Thanh Ninh nhíu mày bảo xa phu dừng lại. Nàng đi xuống ngựa đi về phía hai người kia. Mặc dù Bùi Ngư không hiểu nhưng cũng vội vàng đi theo nàng.
Cố Thanh Ninh đến gần đã có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Lão phụ nhân kia cầu khẩn nói: “… Đại phu, van cầu ngài mau cứu cháu gái của ta đi. Ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!”
“Ta nói rồi, muốn cứu người thì hãy đưa tiền ra trước. Nhà ta mở dược đường chứ không phải thiện đường.”
“Ngài mau cứu con bé đi, con bé đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần mấy thang thuốc nữa sẽ khỏe lại. Ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, van xin ngài.”
“Với bộ dạng của bà sao có thể cầm tiền tới được. Được rồi được rồi, bà đừng cản đường ta nữa.”
Ngay lúc đại phu kia muốn đá văng lão phụ nhân để rời đi thì sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của nữ tử: “Ta trả tiền giúp bà ấy.”
Hai người giật nảy mình nhìn về chỗ phát ra giọng nói.