Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 321: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:25
Tào Nguyên giật mình, hắn ta còn chưa kịp nói chuyện đã thấy đột nhiên cánh cửa bị người ta đá văng, Diêu Phỉ dẫn người vọt vào.
“Cố công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Diêu Phỉ phá cửa đi vào, hắn không hề hoảng sợ chút nào, chỉ nhíu mày nhìn về phía Tào Nguyên: “Tào huynh, ta vốn có ý cho huynh một con đường sống, vì sao huynh lại muốn đi cùng tặc tử chứ. Chẳng phải như thế đã tự cắt mất đường sống của mình rồi sao?”
Tào Nguyên nghe hắn nói thế thì gương mặt trở nên vặn vẹo: “Cái gì mà đường sống! Ngươi chỉ giữ cái mạng lại cho ta thôi, cho dù ta sống cũng xem như kéo dài hơi tàn mà thôi.”
Cố Trạch Mộ thương hại lắc đầu: “Tào huynh, làm ngươi đừng nên quá tham lam, nếu không sẽ rất dễ hối hận. Huynh không sợ ta âm thầm mai phục sao?”
Tào Nguyên thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế nên nghĩ rằng hắn còn hậu chiêu gì, trong lòng lại hơi d.a.o động.
Diêu Phỉ đột nhiên bật cười lên: “Cố công tử, rốt cuộc bên cạnh ngươi có bao nhiêu người ta đã biết từ lâu, những người này đều bị ngươi phái đi tìm ta, bây giờ đã bị người của ta dẫn đi từ sớm. Cho dù bọn họ biết ngươi gặp nạn, muốn vội vàng trở về có lẽ cũng không kịp nữa rồi. Tạ Trường Phong bị ngươi chọc giận rời phủ gần như đã dẫn theo hết người của phủ tổng đốc, chỉ còn lại mấy người vốn không bảo vệ được ngươi. Bây giờ ngươi giả vờ bình tĩnh cũng vô ích.”
“Ngươi cho rằng ta dựa vào bọn họ?”
Diêu Phỉ cười nói: “Chắc là ngươi nghĩ lệnh tôn sẽ dẫn binh tới? Mấy ngày nay tuyết lớn rơi không ngừng, bọn chúng bị vây ở trên đường muốn tới ít nhất cũng phải hai hôm sau. Sao nào? Cố công tử, ngươi còn chuẩn bị đường lui sao?”
Lúc này Cố Trạch Mộ không nói gì cả.
Tào Nguyên nghe thấy lời này, lúc này mới yên lòng lại.
Diêu Phỉ vỗ tay nói: “Không hổ là Cố công tử, đến tình cảnh trước mắt này lại vẫn tỉnh táo như thế, lại còn muốn dụ địch theo mình. Ta thì tin ngươi đã không còn cách nào nữa rồi, nhưng ngươi thấy núi Thái Sơn trước mặt sụp đổ lại không đổi sắc, vẫn bình tĩnh như thế thật sự khiến ta phải tôn kính. Diêu Phỉ ta sống nửa đời kính nể không bao nhiêu người, Cố công tử ngươi là một trong so61 đó.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ bị ông ta nói ra tính toán nhưng sắc mặt cũng không hề thay đổi. Hắn nhìn Diêu Phỉ, hỏi: “Diêu lão gia, nếu ông muốn chạy trốn thì lúc này đã chạy thoát rồi, cần gì phải trở về?”
“Trốn? Lão tử đây xây dựng cơ nghiệp nửa đời đều ở đây, chạy trốn thì sẽ không còn gì nữa. Người ngoại tộc xem chúng ta như khách vì chúng ta còn giá trị. Bây giờ chúng ta không còn gì nữa, chẳng lẽ phải sống nhờ vào nơi của những kẻ ăn lông ở lỗ kia sao?” Diêu Phỉ khẽ cười nói. “Hơn nữa, bây giờ biên quan đã bày thiên la địa võng, bây giờ ta vượt qua chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Phải phiền Cố công tử đi cùng Diêu mỗ lần này đi.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Ta không có quan có chức, ngươi bắt ta chỉ mang theo gánh nặng thôi. Ngươi muốn lợi dụng ta để đi qua biên quan thì càng là mơ mộng hão huyền. Người Cố gia chúng ta không hề sợ chết, tổ phụ và phụ thân cũng không vì ta mà thả ông qua.”
Diêu Phỉ chậc chậc thở dài: “Cố công tử, nếu ngươi thật sự là hài tử Cố gia thì đúng là không có tác dụng gì, nhưng ngươi là huyết mạch duy nhất của Chiêm Thế Kiệt lưu lại trên đời này. Năm đó, Uy Quốc công vì bảo vệ ngươi mà chống lại hoàng mệnh, bây giờ ông ta cũng sẽ cho đi mà thôi.”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ thay đổi: “Sao ông lại biết được?”
Diêu Phỉ cười nói: “Đúng là Uy Quốc công giấu diếm tin tức về ngươi rất kín, nhưng mà trên đời này không có chuyện gì có thể giấu không có kẽ hở. Chỉ cần đã làm thì nhất định sẽ điều tra được.” Diêu Phỉ lại thở dài. “Cố Trạch Mộ, ngươi thật sự rất thông minh, cũng rất có bản lĩnh. Ngươi ở Sung Châu hơn một năm nay đùa nghịch chúng ta, ta cả ngày đánh nhạn lại bị ngỗng trời mổ vào mắt, thất bại thảm hại trong tay ngươi. Ta chịu phục, nhưng mà ngươi tính toán chu đáo cẩn thận lại vẫn có sơ sót. Ngươi không ngờ ta vẫn không chạy mà vẫn ở lại Sung Châu đúng không?”
“Những thứ này là quý nhân ở sau ông nói cho ông biết sao?” Đột nhiên Cố Trạch Mộ hỏi.
“Đương nhiên…” Diêu Phỉ vừa nói lời này ra thì đột nhiên im bặt, ông ta bật cười một tiếng: “Cố công tử, vào lúc này mà ngươi không để ý mạng nhỏ của mình, lại còn quan tâm chuyện này. Đúng thật khiến cho ta khâm phục.”
“Dù sao ta cũng đã thành tù nhân của ông, ông nói với ta được chứ?”
Diêu Phỉ nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Trạch Mộ, tâm trạng của ông ta lại không thể nào bình tĩnh được. Nửa đời này của ông ta trải qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, từng bước đi đến nước này, cuối cùng lại hủy trong tay một đứa nhóc con, sao ông ta có thể tỏ ra rộng rãi như trên mặt được.