Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 343: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:27
Cố Trạch Mộ nghe tính toán của nàng thì hỏi: “Nàng tính đi biên quan?”
Cố Thanh Ninh cũng không có giấu diếm mà nói thẳng: “Đúng là như thế, nhất định ta phải tự mình đi tra rõ chuyện năm đó, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì. Nếu có người hãm hại đệ đệ ta, ta cũng phải đòi lẽ công bằng cho y.” Nàng sợ Cố Trạch Mộ ngăn cản mình nên vội nói: “Ta đã quyết định rồi, ai cũng không thể thay đổi quyết định của ta.”
Cố Trạch Mộ biết từ trước đến nay nàng bướng bỉnh, nàng đã quyết định lại liên tục tập luyện một năm ròng rã đã đủ thấy ý chí của nàng rất kiên quyết.
Cố Trạch Mộ nói: “Ta không có ý định ngăn cản nàng.”
Cố Thanh Ninh đã nghĩ xong lý lẽ để biện luận với hắn, không ngờ hắn lại lập tức ủng hộ. Nàng ngây ngẩn cả người: “Ca nói thật chứ?”
“Ta lừa nàng làm gì?” Cố Trạch Mộ nói: “Nhưng mà trước đó, ta vẫn phải nói mấy câu với nàng, hi vọng nàng có thể nghĩ rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
“Nàng muốn điều tra chuyện của Phụng Triển thì chỉ dựa vào bản thân mình là không đủ. Nàng đơn thương độc mã, ngay cả người tiếp ứng cũng không có, dù cho tra được chân tướng, nàng phải trở về thế nào? Trước tiên không nói những chuyện này, chỉ một mình nàng sao đi qua đại thảo nguyên mênh mông, đi vào vương đình ngoại tộc được?”
Cố Thanh Ninh cắn môi, đương nhiên nàng biết chuyện này. Nàng cũng không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng không phục nói: “Chờ ta đi rồi thì sẽ nói với tổ phụ cho ta mấy người. Chỉ cần tiến hành huấn luyện thì đương nhiên có thể giúp ta.”
Cố Trạch Mộ nói thẳng không nể mặt: “Nàng biết huấn luyện thế nào sao? Cho dù ta cho nàng kế hoạch huấn luyện thì nàng biết một thám tử đủ tiêu chuẩn mất bao lâu mới huấn luyện ra được không? Nàng có nhiều thời gian vậy sao? Cho dù nàng có thì bọn người tổ phụ sẽ đồng ý sao?”
“Vậy… Xem như không cần bọn họ, ta còn có Bùi Ngư mà!”
“Mặc dù Bùi Ngư võ công cao cường, nhưng trừ chuyện đó ra thì nàng ấy đi ra ngoài mua điểm tâm cũng lạc đường được. Nàng còn muốn trông cậy vào nàng ấy sao?”
Câu này gần như đã đạp niềm tin của Cố Thanh Ninh xuống đáy cốc, nàng tức giận nói: “Vậy ca nói ta phải làm sao đây?”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, sau đó nói: “Nếu như nàng tin tưởng ta, ta có thể giúp nàng.”
Cố Thanh Ninh ngây ngốc, nàng không ngờ Cố Trạch Mộ làm màu nhiều thế là vì chuyện này.
Nói thật, đương nhiên Cố Thanh Ninh không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn. Trước tiên không nhắc đến thân phận của hai người, cho dù hai người vẫn là huynh muội ruột như xưa thì nàng cũng không muốn phiền hắn. Càng không nói bây giờ hai người chẳng phải là huynh muội. Đến khi Cố Trạch Mộ khôi phục thân phận, chỉ sợ hai người sẽ càng lúng túng. Ngay lúc này, đương nhiên Cố Thanh Ninh không muốn nợ ơn hắn.
Cố Trạch Mộ thấy nàng không nói gì, cũng biết nàng cố kỵ cái gì nên nhân tiện nói: “Nàng không cần lo ta sẽ dùng chuyện này áp chế nàng làm gì, cũng không cần sợ nợ ân tình của ta. Đây là ta chủ động muốn giúp nàng.”
Cố Thanh Ninh cúi thấp đầu: “Chuyện này cũng không có liên quan gì đến ca, ca cần gì phải giúp ta chứ?”
Cố Trạch Mộ nhìn về phía nàng, ánh mắt vô cùng chân thành: “Nếu chuyện năm đó thật sự có nội tình thì ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta giúp nàng cũng không chỉ vì nàng, cũng vì muốn để mình yên tâm.
Cố Trạch Mộ những lời này thật sự xuất phát từ trong lòng, nhưng nguyên nhân thật sự là gì trong lòng Cố Thanh Ninh cũng biết rõ. Nàng biết, có Cố Trạch Mộ trợ giúp thì mới có thể thật sự tra ra chân tướng năm đó. Nàng cũng biết Cố Trạch Mộ nói những lời này là muốn nàng chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Đương nhiên nàng có thể giả ngốc, vờ như không biết gì cả mà tiếp nhận sự trợ giúp của Cố Trạch Mộ, nhưng nàng không muốn như thế. Nàng ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cảm ơn ngươi, chuyện này xem như ta nợ ngươi. Ngày sau nếu ngươi có chuyện gì thì ta nhất định sẽ xông pha khói lửa giúp ngươi.”
Lời hứa của nàng vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng Cố Trạch Mộ lại vô cùng bất đắc dĩ. Hắn sẵn lòng giúp Cố Thanh Ninh, lại không ngờ Cố Thanh Ninh lại đem chuyện này như một giao dịch. Song, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Cố Thanh Ninh là người như thế. Mặc dù mấy năm nay nàng vẫn gọi hắn là ca ca, nhưng trong lòng vẫn xem hắn là người ngoài. Nàng không hề muốn nợ ân tình của người khác.
Xem ra muốn làm tan trái tim của nàng có lẽ sẽ rất vất vả.
Mặc dù trong lòng Cố Trạch Mộ nghĩ thế, trên mặt của hắn vẫn không lộ ra, chỉ gật đầu nói: “Được.”
Hắn vui vẻ đồng ý như thế, lúc này Cố Thanh Ninh mới yên lòng lại. Nàng do dự hồi lâu, lại nói mục đích thứ hai khi nàng đến: “Ta còn một việc muốn hỏi ca.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Nàng nói đi.”