Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 368: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:28
Cố Thanh Ninh nghe Uy Quốc công nhắc đến Phụng Triển thì trong phút chốc ánh mắt thay đổi. Uy Quốc công cũng không biết, mặc dù năm đó Phụng Triển am hiểu mưu lược và lãnh binh, nhưng trong chuyện trận pháp thì lại kém xa nàng có thiên phú. Về sau, người ta nói say xưa về chuyện y cải tiến trận Nhạn Linh cũng là bút tích của Phụng Trường Ninh. Song, nàng thân là hoàng hậu, những chuyện này không thể nói với người không thân.
Cố Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Uy Quốc công: “Tổ phụ, ngài ngại gì thử một lần? Nếu cháu gái thua, ngài cũng không có tổn thất gì. Nếu tôn nữ thắng, ngài để con đi Nghiệp Thành thì chẳng phải có thêm một trợ lực sao?”
Uy Quốc công nghĩ Cố Thanh Ninh chỉ nói mạnh miệng, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ đã tính trước của nàng thì cũng không chắc lắm. Sau khi ông suy nghĩ một phen, ông vẫn cảm thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi chưa lên chiến trường không thể thắng ông được, vì thế ông đồng ý.
Cố Trạch Mộ nhìn nụ cười trên khóe miệng của Cố Thanh Ninh, trong lòng đã đoán được kết quả.
Nếu tỷ thí trận pháp thì không có gì hợp hơn là cờ tứ phương. Cố Trạch Mộ cũng không đi gọi hạ nhân, mà tự mình cầm một bộ cờ tới.
Sau khi hai người bày xong quân cờ thì tự bài binh bố trận. Nhưng cũng không chỉ đánh cờ, hai người muốn dùng cái này để làm chiến trường, không chỉ trận pháp mà còn có mưu lược và tính toán lực thương vong của quân mình. Mặc dù quân cờ không phải người thật, hai người lại thật sự xem mình là thống soái hai quân mà thi đấu.
Uy Quốc công cũng không vì đối phương là tiểu cô nương mà lơ là, trái lại ngay từ đầu ông đã dùng hết bản lĩnh của mình. Ông nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng đánh bại Cố Thanh Ninh, ai ngờ Cố Thanh Ninh lại chống đỡ được. Không chỉ chống đỡ được, thậm chí nàng còn dần phản kích, cuối cùng nắm được sơ hở của Uy Quốc công mà đánh bại ông.
Uy Quốc công nhìn quân cờ rối loạn trên bàn, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn. Ông phất tay: “Thêm một ván nữa. Lần này, chúng ta dựa vào chiến dịch thật sự, dùng trận chiến Diệp Dương năm đó, con và ta so thêm một lần.”
Cố Thanh Ninh ngẩn người một chút, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Hai người bày xong quân cờ lần nữa, Uy Quốc công càng tập trung hơn, trận chiến giữa hai người rơi vào thế giằng co. Cuối cùng, Uy Quốc công vẫn cao cờ hơn, giành được thắng lợi. Nhưng mà nét mặt của ông không vì thế mà dịu lại, vì trong đó Cố Thanh Ninh đã biểu hiện ra sự hiểu biết và cải tiến của nàng đối với trận chiến. Điều này thật sự làm người ta ngạc nhiên, suýt chút nữa Uy Quốc công đã bị nàng đánh bại. Nếu không phải Cố Thanh Ninh không có kinh nghiệm trải qua chiến trườn, thêm phía sau bị Uy Quốc công làm cho rối loạn tay chân thì thắng bại lần này còn khó nói.
Uy Quốc công không nói gì, ông trầm tư thật sâu.
Cố Thanh Thù nắm thật chặt nắm đấm, sắc mặt Cố Trạch Mộ phức tạp nhìn Cố Thanh Ninh. Hai người đều chờ lời tuyên bố cuối cùng từ Uy Quốc công.
Cuối cùng, Uy Quốc công vẫn đồng ý với yêu cầu của hai người Cố Thanh Ninh. Không ngờ khi ông đã đồng ý thì hai nàng dâu lại không thể chấp nhận.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Đào thị khóc sướt mướt ở trước mặt, thật sự hơi bất đắc dĩ. Nhưng nàng không thể vì Đào thị mà lựa chọn từ bỏ đi Nghiệp Thành, cho nên sau khi an ủi thì làm gì cũng không hé miệng nói ở lại.
Đào thị nhìn vẻ mặt kiên định của nữ nhi, trong ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, lau nước mắt mà nói: “Có phải con vì Trạch Mộ cho nên mới lựa chọn đi Nghiệp Thành?”
Cố Thanh Ninh có vẻ mờ mịt, không rõ vì sao Đào thị lại nhắc đến Cố Trạch Mộ.
Đào thị lại hiểu lầm sắc mặt của nàng, khóc càng to hơn: “Ta nghĩ rằng con chỉ có tình cảm huynh muội với hắn, nhưng Thanh Ninh, nương cũng không phải người cố chấp kia. Nếu người con thích là Trạch Mộ thì nương sẽ không nói gì cả, nhưng con không thể dùng bản thân để giận dỗi được!”
Cố Thanh Ninh: “…”
Nàng đành phải giải thích với Đào thị: “Con đi Nghiệp Thành vì có lý do của mình, không liên quan đến người ngoài.”
Đương nhiên Đào thị không tin, Cố Thanh Ninh thở dài trong lòng, đối với nữ tử xem phu quân là trời như Đào thị thì có lẽ không thể khiến bà ấy hiểu được rồi.
Sau khi nghĩ thế, Cố Thanh Ninh cũng không cố chấp giải thích nữa, dù sao qua một thời gian đương nhiên Đào thị sẽ hiểu rõ.
Bắt đầu từ sáng hôm sau, Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù đã làm như các nàng nói. Bọn họ dựa theo phương thức thao luyện ở quân doanh, cho dù là mưa gió hay nóng lạnh, cho dù vừa khổ lại mệt nhưng đều cắn răng kiên trì.
Cứ như thế, cho dù Đào thị và Liễu thị không muốn tin nhưng cũng đã bị sự thật trước mắt thuyết phục. Hai người nhận định các nàng không chỉ nói suông mà thật sự muốn làm thế.