Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 384: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:30
tỏ lòng trung thành với ông ta huống chi lại nói ra những lời thậm chí có chút
yếu thế như vậy.
Trác Cách không khỏi nhớ đến sự giúp đỡ mà Phụng Triển dành cho
ông ta từ lúc sơ khởi, nếu không có Phụng Triển, ông ta căn bản sẽ không có
ngày hôm nay, thế là thái độ của ông ta dịu đi: “Đương nhiên là ta tin
tưởng lão sư. Hay là thế này đi, ta giao nhiệm vụ điều tra người này cho lão
sư, tin rằng nhất định lão sư sẽ không khiến ta thất vọng.”
Đợi sau khi Trác Cách rời đi, Phụng Triển nhìn chén trà chưa được
đụng qua trên bàn, nở một nụ cười khinh miệt rồi ném cả chén lẫn trà vào lò
than đun trà nhỏ bên cạnh.
Nước trà dội vào than đỏ đang cháy, phát ra tiếng “Xì
xèo”, một làn khói mù dày đặc bốc lên, mà màn khói mù này khiến người ta
không thể phân biệt rõ biểu cảm của Phụng Triển.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bố Nhật Cổ Đức bước
vào kèm theo làn gió xua tan đám khói mù này.
Ánh mắt Bố Nhật Cổ Đức đảo qua liền hỏi: “Đại nhân, Vương hãn
đã tới đây à?”
Phụng Triển nhàn nhạt “ừm” một tiếng, sau đó cầm sách
lên đọc tiếp.
Bố Nhật Cổ Đức do dự một chút nhưng vẫn nói: “Nếu ngài đã
biết Vương hãn càng ngày càng đề phòng với ngài, vì sao còn phải…”
Phụng Triển mặc kệ hắn ta, Bố Nhật Cổ Đức thở dài trong lòng, chỉ
có thể đưa cho hắn tin tức vừa nhận được từ ám gian.
Phụng Triển đọc xong, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú hiếm thấy:
“Không ngờ người cải tiến chiến trận lại là một tiểu cô nương?”
Phụng Triển vốn dĩ không quan tâm chuyện này cho lắm, chỉ lệnh cho
Bố Nhật Cổ Đức đi điều tra, nhưng bây giờ sau khi đọc xong tin tức truyền về
lại thực sự khiến y nảy sinh chút hứng thú.
“Tuổi tác của tứ tiểu thư phủ Uy Quốc công có vẻ không lớn lắm, cũng chưa từng xông pha chiến trường, e rằng là thiên phú dị bẩm, quả là hiếm có.”
Phụng Triển nhướng mày.
Bố Nhật Cổ Đức bổ sung thêm: “Ám gian mà chúng ta lưu lại
kinh thành truyền về tin tức, ban đầu hình như hoàng đế Đại Chu muốn gả vị Cố
tứ tiểu thư này cho tứ hoàng tử, nhưng không biết vì lý do gì lại từ bỏ quyết
định này. Ắt hẳn đây là lý do mà vị cô nương này quyết định rời kinh thành đến
biên cảnh.”
Lời này của hắn ta khiến Phụng Triển không khỏi nhớ lại một số hồi
ức năm xưa.
Khi đó, tỷ tỷ của hắn là Phụng Trưởng Ninh cũng rất có thiên phú
về mảng trận pháp, nàng là đứa con đầu của Phụng gia, từ nhỏ thiên chất thông
minh, được giáo dưỡng không khác gì một nam nhi, nàng không hề thích những sở
thích thông thường của nữ nhi, ngược lại rất có hứng thú với binh thư trận pháp.
Phụng Triển vẫn nhớ có lúc nàng đã nói đùa với y rằng nếu không
tiến cung, nàng sẽ cải nam trang và ra biên giới đánh trận.
Thấy y vừa nghe vừa ngẩn người, Bố Nhật Cổ Đức không khỏi kêu một
tiếng: “Đại nhân, đại nhân?”
Phụng Triển hồi thần, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Bố Nhật Cổ Đức nói: “Ngài định khi nào nói cho Vương hãn
những tin tức này?”
“Khoan hẵng nói cho ông ta biết.” Phụng Triển dừng lại một chút:
“Nếu như ông ta phái người tới thúc giục thì cứ nói là chuyện này ta đích thân
phụ trách.”
Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt: “Ngài… Ý ngài là sao?”
“Ta muốn gặp tiểu cô nương đó.” Giọng điệu của Phụng Triển nhàn
nhạt, không mảy may ý thức được mình đã nói ra lời đáng sợ đến thế nào.
Bố Nhật Cổ Đức: “…”
Nếu không phải là thần thái của người trước mặt hoàn toàn quen
thuộc thì Bố Nhật Cổ Đức đã nghi ngờ có ai đó đang đeo mặt nạ giả trang thành.
Hắn ta do dự một lúc rồi khuyên nhủ “Nhưng chuyện này khó
tránh quá nguy hiểm, thân phận đại nhân tôn quý, ngộ nhỡ…”
Phụng Triển cười như không cười: “Ta đã huấn luyện những hộ
vệ này nhiều năm như vậy, lẽ nào chút chuyện nhỏ này cũng làm không nổi sao?”
Đây đương nhiên không phải là chuyện nhỏ gì cho kham, hiện giờ dù
là Đại Chu hay ngoại tộc thì người muốn Phụng Triển c.h.ế.t có vô số kể, cho dù
đám hộ vệ có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì Bố Nhật Cổ Đức cũng không dám mạo
hiểm. Có điều hắn ta hiểu rất rõ rằng, trước giờ không ai có thể thay đổi được
quyết định của Phụng Triển.
Nếu đã vậy thì hắn ta cũng không khuyên thêm nữa, thay vào đó là
cân nhắc chuyện thiết thực hơn: “Có cần phải giấu Vương hãn chuyện ngài
xuất hành không?”
Phụng Triển lắc đầu: “Không cần, tuy rằng bây giờ Trác Cách
rất kiêng kỵ ta, nhưng vẫn chưa muốn ta chết. Nếu để ông ta biết, ngược lại có
thể giúp ta trấn áp suy nghĩ không yên phận của mấy kẻ trong vương đình kia.”
Bố Nhật Cổ Đức gật đầu, vừa định ra khỏi phòng để thu xếp mọi
chuyện thì Phụng Triển lại gọi lại: “Lúc bắt người phải nhẹ nhàng một
chút, đừng dọa người ta.”
Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt, không thể tin được những lời chu đáo này
lại được nói ra từ miệng Phụng Triển.