Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 399: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:31
Trước đó Cố Thanh Ninh suýt chút nữa xảy ra chuyện, Bùi Ngư không bảo vệ kịp lúc nên rất tự trách. Thêm nữa mấy thiếu niên mang tới cũng dần vào tay, nàng ở lại bên kia cũng không có ích lợi gì, nên trở về bên cạnh Cố Thanh Ninh lần nữa.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi ra soái phủ.
Tuy nói Nghiệp Thành là thành ở biên giới, nhưng từ lúc Phụng Triển thì đã được giữ vững như thành đồng. Vì thế mấy năm qua cũng dần phồn vinh. Vì sắp đến lễ thu hoạch cho nên có không ít sạp hàng bày ra trong thành, âm thanh gào to liên tục vang lên.
Trước khi đám người ra ngoài đã cố ý không ăn điểm tâm, có điều đi trên đoạn đường này ăn quà vặt cũng no rồi.
Hạ Nghi Niên vô cùng cảm khái, vốn cho rằng đến thành sát biên giới thì chiến hỏa không ngừng, ai cũng vô cùng khổ sở. Ông không ngờ người ở đây lại kiên cường như thế, trong tình huống này còn có thể tự giải trí.
Mấy người đi đến trước một sạp hàng nhỏ làm tượng đất, một ông lão đang nặn tượng. Mặc dù tay của ông ta thô ráp nhưng tay nghề rất tốt, tượng đất nặng ra cũng rất sống động.
Bùi Ngư lập tức không đi nữa, ngồi xổm trước sạp hàng si mê nhìn ông lão nặn tượng.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ thở dài móc hà bao chuẩn bị mua cho Bùi Ngư một cái. Ai ngờ vừa trả tiền, Bùi Ngư còn chưa cầm được tượng đất thì đã xảy ra sự cố. Không biết từ nơi nào có người duỗi tay qua đánh rớt tượng đất trong tay ông lão, sau đó dùng chân giẫm lên tượng đất kia.
Cố Thanh Ninh nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện. Khi thấy mấy tên vẻ mặt dữ tợn, cà lơ phất phơ thì không cần giới thiệu đã biết mấy người kia chính là du côn lưu manh trong Nghiệp Thành này.
Vì Nghiệp Thành rất đặc thù cho nên vẫn được soái phủ quản lý. Cho dù như thế cũng không thể nào ngăn chặn được bọn du côn lưu manh.
Ông lão kia vừa nhìn thấy bọn côn đồ thì thay đổi sắc mặt, liên tục xin tha.
Hạ Nghi Niên luôn là người thích quản chuyện bất bình, ông đang chuẩn bị xắn tay áo dạy dỗ mấy tên tiểu lưu manh này thì đã thấy Bùi Ngư nãy giờ không nói gì, lúc này lại tỏ vẻ tức giận dùng một cước đạp tên tiểu lưu manh kia ra ngoài.
Mấy tên lưu manh còn lại cũng sửng sốt, lập tức phản ứng kịp mà cùng nhau lao đến.
Bùi Ngư cũng không sợ hãi, nàng rút đòn gánh từ sạp hành đối diện ra, đánh vào đầu những tên kia. Nàng cầm đòn gánh này đùa nghịch uy thế hừng hực. Mà người dân dũng cảm trong Nghiệp Thành không hề sợ hãi, cả đám đều hưng phấn vây quanh. Thậm chí có người không sợ c.h.ế.t mà chen về phía trước, chỉ sợ không thấy cảnh đặc sắc nhất.
Cố Thanh Ninh muốn khuyên Bùi Ngư ra tay nhẹ một chút, nhưng nàng bị người ta chen lấn sau đó gạt ra khỏi đám người.
“Cẩn thận.” Hoắc Vân Châu kéo cổ tay nàng lại, đưa nàng đến một bên vắng người. Hai người chỉ có thể bất đắc dĩ ở đây chờ Bùi Ngư đánh xong.
Cố Thanh Ninh nhìn chung quanh không biết bọn người Hạ Nghi Niên đã bị chen đến đâu, mà tay Hoắc Vân Châu đang nắm tay nàng đặt ở sau lưng, không tự nhiên siết chặt nắm tay lại. Hắn nhìn bên mặt của Cố Thanh Ninh, dường như muốn nói gì đó. Ai ngờ trong đám người lại vang lên tiếng hoan hô, sau đó có một đám người từ xung quanh chen tới. Trong phút chốc hắn không sao, chỉ có Cố Thanh Ninh lại bị tách ra.
Cho dù Cố Thanh Ninh có công phu nhưng cũng không chen được trong đám người. Hoắc Vân Châu lo lắng không thôi, hắn đi ngược dòng người tới gần bên nàng. Ai ngờ vào lúc này hắn lại nhìn thấy một bóng người xuất hiện cạnh Cố Thanh Ninh, không biết dùng thứ gì phất qua mũi của Cố Thanh Ninh. Thân thể Cố Thanh Ninh mềm nhũn, trong chớp mắt đã bị người kia mang đi.
Tròng mắt Hoắc Vân Châu như muốn nứt ra: “Thanh Ninh!”
Mà trong lúc này, Bùi Ngư vừa giải quyết xong một đám tiểu lưu manh đắc chí vừa lòng chắp tay với mọi người xung quanh. Nàng đang muốn khoe mẽ trước mặt tiểu thư nhà mình thì lại nghe thấy tiếng rống giận này của Hoắc Vân Châu, cũng thấy người muốn mang Cố Thanh Ninh đi. Dường như đối phương cũng ý thức được bị phát hiện, trong đám người lại tỏa ra mấy người giúp hắn mang người đi.
Bùi Ngư vừa hoảng vừa sợ, nàng lại rút đòn gánh vừa trả lại cho chủ quán ra mà ném về phía trước. Sau đó nàng nhảy lên thật cao, vọt ra khỏi đám người. Nàng cầm chặt đòn gánh vừa đập trúng người trong tay, đánh về phía người nọ.
Ban đầu đám người xung quanh không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Bùi Ngư lại bắt đầu bày võ nghệ ra nên đám người người rảnh rỗi ầm vang khen hay. Ai ngờ lấy bọn họ làm trung tâm để lộ một khoảng trống cho bọn họ đánh cho thoải mái.
Lúc này Bùi Ngư không có tâm trạng đánh nhau, trong lòng nàng vô cùng lo lắng chỉ muốn đuổi kịp mấy người mang Cố Thanh Ninh đi. Ai dè người nọ đã biết ý đồ của nàng, bọn họ cũng không vội chạy trốn mà ở lại tại chỗ quấn lấy Bùi Ngư.